Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 498 - Nhóm Người Sống Sót

Trong một căn phòng, có một người đàn ông trung niên, hắn ta cau chặt mày nhìn mình trong gương, hắn ta há miệng, hàm răng hoàn toàn biến thành lởm chởm sắc nhọn, khuôn mặt hắn ta đầy hung dữ, giống như con sói đói:
“Đáng hận…có chuyện gì vậy, lẽ nào là gần đây ăn nhiều thịt người quá sao? Răng của ta tại sao lại biến thành thế này? Như cứ luôn không nhị được mà muốn cắn cái gì đó.”

Người đàn ông trung niên tên là Lý Cường, hắn ta có một cái tên rất bình thường, cũng là một người rất bình thường, trước tận thế hắn ta có gia đình của mình, một đứa con gái và một người vợ, mỗi ngày đi làm tan làm, mặc dù hắn ta và cuộc đời của hắn ta đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, có lẽ sau này cũng sẽ vẫn luôn như vậy, nhưng hắn ta lại rất hài lòng.
Nhưng tất cả đều thay đổi vào ngày đó cách đây chưa đầy nửa năm, trên khắp thế giới đều xuất hiện một loại virus kỳ lạ, sinh vật khắp nơi xảy ra biến dị đáng sợ, một số người không thể chống chọi được với virus bị lây nhiễm biến thành tang thi.
Lý Cường nhìn thấy rất nhiều người bị tang thi giết chết, bất kể người già hay trẻ em, tang thi đều sẽ không nương tay, Lý Cường mang theo vợ và con gái cùng với mấy người sống sót chạy trốn.
Nhưng họ lại bị một nhóm tang thi truy đuổi, cuối cùng trốn thoát lên nóc nhà, bị một nhóm tang thi chặn ở bên dưới, không thể trốn thoát.
Ác mộng của Lý Cường bắt đầu, hắn ta, vợ và con gái cùng với một nhóm người sống sót không thể trốn thoát, sau vài ngày tất cả mọi người đều đói đến hoa mắt chóng mặt, mà dưới cơn đói, người và dã thú không có bất kỳ sự khác biệt nào, nhóm người sống sót đó vì để sống sót, đã đưa ra một quyết định điên rồ - - ăn thịt người.
Lý Cường bị mấy người sống sót chế ngự, hắn ta không ngừng cầu xin, nhưng đám người sống sót đó không thương xót một chút nào, vợ và con gái của Lý Cường bị đám người sống sót đó giết chết một cách tàn tàn nhẫn và ăn thịt trước mặt hắn ta, khoảnh khắc đó Lý Cường cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi, hắn ta phát điên lên, trong cơn điên, không biết hắn ta lấy sức mạnh từ đâu ra, đánh ngã tất cả những ác ma ăn thịt người đó trên mặt đất.
Chứng kiến vợ và con gái bị bọn chúng giết chết và ăn thịt, Lý Cường hoàn toàn phát điên, hắn ta muốn dùng cách tương tự để trả thù họ!
Lý Cường không quan tâm đến lời cầu xin của họ, từng dao từng dao cắt mấy người sống sót đang sống sờ sờ đó thành từng lát thịt, đồng thời ăn luôn.
Từ đó về sau cái người Lý Cường bình thường thật thà đó đã chết rồi, Phi Tuyết cảnh có nhiều thêm một con sói ác hung dữ, một con ác ma ăn thịt người.
Nhìn cái miệng đầy răng nanh của mình, Lý Cường nhướng mày suy tư:
“Lúc trước không phải như này, gần đây dường như mình càng ngày càng không giống người nữa, không những mọc ra những chiếc răng nanh như vậy, còn thường xuyên muốn bắt những thuộc hạ của mình lại nuốt sống, có lúc đều không chế được bản thân.”
Lý Cường suy tư hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra vẻ mặt đáng sợ hung ác:
“Có điều như vậy cũng không tồi!”
“Sức mạnh của ta càng ngày càng mạnh, thậm chí có thể dễ dàng đánh tang thi cấp hai nổ tung!”
Lý Cường tùy ý nắm tay, không khí bị hắn ta bóp phát ra tiếng nổ tung.
Lý Cường uể oải dựa vào trên sô pha, giống như một con sói đang ngủ say, mặc dù lười biếng, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ chọn người nuốt chửng họ, căn phòng này rất lớn, rất xa hoa, trước tận thế chỉ có những ông chủ mới có thể nghỉ ngơi ở căn phòng xa hoa như thế này, nhưng giờ đây, căn phòng này lại thuộc về hắn ta, hắn ta có thể ngủ ở chỗ này, có thể chơi đùa với phụ nữ ở chỗ này, thậm chí có thể giết người ở chỗ này.
Thế giới này đối với tất cả mọi người là địa ngục, đối với Lý Cường cũng là địa ngục, nhưng dù là địa ngục, chỉ cần có thể trở thành ác ma trong địa ngục, vậy thì có thể sống tốt ở trong địa ngục này, đạt được tất cả mọi thứ mình mong muốn.
Lý Cường chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được tất cả những gì mình muốn, dù hắn ta muốn mạng người khác cũng có thể tùy ý đoạt lấy, trước đây đối mặt với hắn ta là người phía trên cao cao tại thượng bây giờ chỉ có thể giống như những con súc sinh quỳ gối trước mặt hắn ta, mặc hắn ta xâu xé.
Lý Cường rất hưởng thụ tất cả những thứ này, hắn ta thậm chí còn có chút biết ơn thế giới này, nếu không phải tận thế đến có lẽ hắn ta vẫn giống như một người bình thường như vậy đi sớm về tối, cho đến quãng đời còn lại, bình yên mà trải qua cuộc đời này.
“Trời lại sắp tối rồi sao?”
Lý Cường nhìn ánh sáng mờ dần qua cửa kính, hắn ta hơi nhếch khóe miệng, trong đêm tối ngược lại hắn ta sẽ cảm thấy trong lòng bình yên lạ thường, mà hắn ta cũng rất hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận