Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 174 - Dẫn Dắt

“Tất cả mọi người lấy lại tinh thần, kiên trì một chút, sau khi băng qua khu rừng này thì chúng ta sẽ tới một thị trấn nhỏ tên là Hồng Phong, chúng ta có thể ở đó nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày!”
“Có thể nghỉ ngơi hai ngày?”
Mắt của mọi người đều sáng lên, không thể không nói, quãng đường di chuyển khô khan này thật sự khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Dương Cảnh Lăng cũng nói:
“Nhưng trước đó chúng ta phải tăng tốc độ lên, để trước khi đêm xuống có thể rời khỏi cánh rừng này!”
“Vâng!”
Bây giờ đã là giữa trưa, cách lúc hoàng hôn xuống cũng chỉ còn lại mấy tiếng mà thôi, mọi người vẫn có thể kiên trì thêm một chút, băng rừng trước khi đêm xuống, sau đó đến thị trấn Hồng Phong nghỉ ngơi cho đã.
Tần Vũ hơi cau mày khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đồng lòng băng qua rừng thông đỏ. Khu rừng này lớn như vậy, bên trong tuyệt đối có nguy hiểm, nhưng hắn cũng không nói gì, vì nếu đi đường vòng thì lại phải hao tốn thêm mấy ngày.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Cảnh Lăng, mọi người tìm thấy một con đường khá rộng rãi có thể chạy xe qua.

Con đường này cũng không phải được hình thành một cách tự nhiên mà là do người dân của huyện Hồng Tùng mở rộng. Chỉ có điều sau khi virus khuếch tán, sinh vật trong rừng thông đỏ này nhất định cũng đã biến dị, cho nên cũng chẳng còn bao nhiêu người dám đi con đường này. Hai ba tháng trôi qua, hai ven đường lúc này mọc đầy cỏ dài, có dây leo vươn ra tới ngoài đường, khiến cho binh sĩ đi trước không thể không cầm đao mở đường.
“Khẹt khẹt!”
Đúng lúc này, hai bên đường đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai, trên hai cây đại thụ to cao đang có hai con khỉ lông nâu đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt đỏ như máu.
Hai con khỉ lông nâu này hiển nhiên cũng là dị thú, chúng chỉ thấp hơn người bình thường một cái đầu, lúc này đang nhe răng trợn mắt, nếu không phải thấy bên này nhiều người thì chúng nó khẳng định đã nhào tới.
Hai con khỉ đứng nhìn một hồi rồi không cam lòng rời đi, chỉ số thông minh chúng không thấp, biết rõ nếu lỗ mãng xông lên thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng ngay khi hai khỉ chuẩn bị đi thì đã thấy bóng của Tần Vũ loé lên một cái, hắn đang đuổi theo hai con khỉ. Dưới sự cường hóa của Tần Tiểu Vũ, tốc độ của Tần Vũ nhanh đến đáng sợ, chỉ dùng có hai ba giây là đã đuổi kịp chúng nó.
“Chi chi chi chi!”
Sau một trận đánh, hai con khỉ chết tươi dưới họng súng của Tần Vũ, hai con dị thú cấp 1 mà thôi, căn bản không thể lọt vào mắt của hắn.
Sau khi thu hoạch thêm 2 viên đá tiến hoá thì Tần Vũ trở về lưng của Hoả Giáp Trùng Vương, hắn sử dụng dị năng phục chế lên hai viên đá khiến năng lượng của chúng tăng lên gấp bốn lần, sau đó dồn hết cho Đạo Diệc dùng, giúp thế chất của hắn nhanh chóng tăng lên cấp 13. Mấy ngày nay, toàn bộ đá tiến hoá tìm được cơ hồ đều cho Đạo Diệc, đồng thời còn cộng thêm phục chế và cường hoá, mạnh mẽ biến một tiến hoá giả bình thường chưa từng tiến hoá thành tiến hoá giả có thể chất cấp 13 chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Ở giai đoạn hiện tại, Đạo Diệc có thể xem là một trong những người đứng đầu.
Mà hậu quả của việc thể chất của Đạo Diệc tăng lên nhanh chóng chính là sức mạnh của hắn cũng tăng lên. Lúc trước, một ngày hắn chỉ có thể vẽ được một hai lá bùa, nhưng hiện tại có thể vẽ đến hơn năm sáu lá, hơn nữa con số cũng ngày càng nhiều. Ngay cả Tần Vũ cũng không khỏi cảm thán tiềm lực của Đạo Diệc quả nhiên bất phàm, nếu như Đạo Diệc biết chiến đấu thì chắc chắn sẽ là một người có sức chiến đấu cực mạnh.
Bởi vì tác dụng của mỗi loại phù chú không giống nhau, có thể nói nó có thể ứng phó với bất kỳ nguy cơ bất ngờ nào. Chỉ tiếc ngày trước Đạo Diệc chỉ là một tiểu đạo sĩ ẩn cư trong núi sâu, bảo hắn niệm kinh thì được, chứ bảo hắn đi giết quái vật như Tần Vũ thì thật sự làm khó hắn. Tần Vũ nghĩ có nên tìm cơ hội huấn luyện Đạo Diệc một chút hay không, một sức chiến đấu cao thể này bỏ qua đúng là khá tiếc.
“A!”
Dọc đường đi, bọn họ gặp phải không ít dị thú, chẳng qua đám dị thú này cũng không ngốc, sau khi nhìn thấy bọn họ đồng người thì đều chủ động lảng tránh, không dám chủ động trêu chọc. Đương nhiên, cũng có vài ca ngoài ý muốn.
Trong một đội binh đang đi phía trước bất chợt có một binh sĩ phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất, một con rắn nhỏ màu xanh biếc nhanh chóng bò qua chân hắn rồi chui vào bụi cỏ lẩn mất.
Đồng đội của binh sĩ vội vàng kéo ống quần của hắn lên, phát hiện trên đùi hắn có hai lỗ máu, có lẽ là bị con rắn xanh kia cắn. Chỉ thấy vết thương kia thối rữa rất nhanh, sắc đen ngay lập tức tràn lan khắp người của binh sĩ.
“Ngươi… Ngươi làm sao thế?”
Binh sĩ kia hai mắt trợn tròn, không còn thần thái, hắn vô lực ngửa ra sau, đồng đội vội vàng đón lấy rồi kinh hãi gọi.
“Hắn… Hắn chết rồi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận