Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 459 - Tiến Hóa Giả

Tần Vũ không nói gì, hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt, bởi vì dù ở gần như vậy nhưng hắn rất khó cảm nhận được khí tức của cậu bé này.
"Đây là dị năng ẩn nấp sao?"
Tần Vũ thầm nói, tiểu tử này hình như là một Tiến hoá giả, nhìn dáng vẻ kia chắc là tiến hoá giả tự thức tỉnh.
"Ra đi."
Tần Vũ nói với cậu bé.
Nghe vậy, toàn thân cậu bé càng run rẩy dữ dội, nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Tần Vũ có chút trầm mặc, hiện tại hắn đã hoàn toàn kiềm chế sát khí, nhưng tiểu tử này sao lại sợ hắn đến run rẩy như vậy.
Thấy vậy, Tấn Tiểu Vũ đi về phía Tần Vũ, cất giọng nhẹ nhàng:
"Bạn nhỏ, ra đi, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Tần Tiểu Vũ có vẻ ngoài dẽ mến, làm dịu đi vẻ sợ hãi của cậu bé một chút, nhưng cậu vẫn còn e ngại, giọng run run nói:
"Ngươi...ngươi sẽ không ăn thịt ta phải không?"
Tần Vũ gãi đầu, hắn thế mà bị coi như quỷ vương ăn thịt người? Mặc dù hắn cực kỳ tàn nhẫn với kẻ thù của mình nhưng hắn đâu đến mức ăn thịt đồng loại.


Hơn nữa, cậu bé này chỉ để lộ sự tồn tại của mình vì tiếng nuốt nước bọt. Bằng không Tần Vũ cũng không phát hiện ra, không thể khong nói năng lực ẩn nấp của cậu bé này rất độc đáo.
Bấy giờ dù là Tần Vũ hay Tần Tiểu Vũ cũng không biểu hiện ra ý đồ xấu. Dưới sự cám dỗ của đồ ăn, cậu bé quyết định bước ra khỏi tủ, tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Tần Tiểu Vũ, cô trông không giống quái vật ăn thịt người.
Cậu bé lặng lẽ bò ra khỏi tủ, có chút bất ứng đứng trước mặt hai người Tần Vũ, quần áo toàn thân tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn.
Tần Vũ lấy trong không gian giới chỉ ra một xô nước, sau đó chỉ vào một bên tủ khác nói:
"Bên trong hẳn là có quần áo vừa người, ngươi tắm rửa trước đi, sau đó cùng nhau ăn cơm."
Cậu bé thấy cánh tay trống rỗng của Tần Vũ bỗng hiện ra thùng nước thì lấy làm kinh ngạc, sau khi nghe hai chữ “ăn cơm” liền thấy hai người Tần Vũ đang bày đồ ăn bên đống lửa. Đôi mắt đen tuyền của cậu lập tức sáng lên, cậu giật lấy xô nước từ tay Tần Vũ, đồng thời lấy từ trong tủ ra vài bộ quần áo rồi chạy ra khỏi phòng.
Hai người Tần Vũ ngồi bên đống lửa. Họ có thể gặp một cậu bé ở nơi hoang vắng không người như này, nếu giúp được gì trong khả năng thì Tần Vũ sẽ gắng giúp. Trên thực tế, trông cạu bé kia có vẻ là người bản địa còn sống sót, có lẽ sẽ biết được cơ bản về tình hình bây giờ của Phi Tuyết Cảnh, Tần Vũ muốn hỏi thăm cậu bé kia.
Chưa đầy một lát sau, cậu bé đã bước vào phòng. Trời lạnh mà phải dùng nước lạnh để tắm rửa khiến cậu bé thân là tiến hoá giả tự thức tỉnh cũng chịu không thấu, toàn thân cậu lạnh ngắt và run rẩy.
Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng xua tay:
“Đến đây nhanh lên.”
Cậu bé vẫn còn hơi sợ hãi nhưng không còn e dè như trước nữa, cậu nhanh chóng ngồi xuống gần đống lửa.
Sau khi tắm xong, hai người Tần Vũ mới thấy được rõ diện mạo của cậu bé, chỉ khoảng mười tuổi. Ngoài việc hơi gầy, làn da của cậu nhóc rất trắng, ngoại hình có phần thanh tú.
Thấy bộ dáng đứng ngồi bất an kia, Tần Tiểu Vũ cầm trên tay mấy chiếc bánh quy và kẹo rồi nói:
"Ngươi có đói không? Ăn chút đồ ăn đi."
"Cảm ơn nhiêu !"
Cậu bé gật đầu biết ơn, xé những chiếc bánh quy và ăn chúng như hổ đói.
Tần Tiểu Vũ lại đưa cho cậu bé chai nước. Cậu bé gật đầu biết ơn, nhưng vì trong miệng đang ngậm bánh quy nên lời nói không rõ ràng.
Một lúc lâu trôi qua, cậu bé mới thở ra một hơi thoả mãn. Tần Tiểu Vũ hỏi:
"Tên ngươi là gì ? Có phải là người ở đây không? "
Lúc này, cậu bé không còn sợ hãi hai người Tần Tiểu Vũ nữa. Nếu họ thực sự muốn làm hại cậu, họ không cần phải đưa cho cậu mấy món ăn quý giá như vậy.
Cậu bé gật đầu nói:
“Ta… tên ta là Phùng Tử Kiệt, ta… ta vốn là cư dân của thành phố
nhỏ này.”
Tần Tiểu Vũ lại hỏi:
“Bố mẹ ngươi đâu?”
Cậu bé Phùng Tử Kiệt nghe vậy, vẻ mặt đầy sợ hãi và buồn bã, nói:
"Đã...bị mấy người đó ăn thịt rồi."
Tần Vũ và Tấn Tiểu Vũ nhìn nhau, bị người ăn thịt chứ không phải bị quái vật ăn thịt? Nhớ tới người đàn ông trung niên mà Tần Vũ từng giết trước đó, hắn đã ăn thịt người. Có vẻ như nơi này còn đáng sợ hơn so với họ tưởng tượng. Tần Tiểu Vũ càng thương xót cho Phùng Tử Kiệt hơn, có thể tưởng tượng được cậu cậu bé nhỏ xíu như thế đã phải trải qua bao nhieu đau khổ để sinh tồn ở tận thế này.
Chẳng bao lâu, trước sự tra hỏi của Tần Tiểu Vũ, Phùng Tử Kiệt đã kể cho cô nghe những gì mình từng trải qua.
Sau khi tận thế bắt đầu, vùng đất băng tuyết tráng lệ này trở thành vùng đất chết , đủ loại quái vật đáng sợ xuất hiện, phá hủy tất cả các thành thị của Phi Tuyết Cảnh, rất nhiều người sống sót nhưng nhưng rồi cũng nhanh chóng cô đơn chết đi nơi vùng đất tuyết này, càng có nhiều người sống sót thì sẽ càng dễ truyền hơi ấm, chỉ khi có nhiều người hơn thì mới có cơ hội sống lâu hơn ở Phi Tuyết Cảnh nguy hiểm này. Nhưng Tần Vũ hiểu rõ là họ làm vậy cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận