Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 215 - Quái Vật Thần Bí

Mà lúc này Vương Tuyết có chút phẫn hận nói:
"Chính là con quái vật kia, nó đã lặng lẽ ăn hết tất cả mọi người, em gái Vương Manh của ta cũng bị nó ăn mất!”
Sau khi biết có thể không phải là di tích, dù Tần Vũ trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng rất tò mò rốt cuộc là quái vật gì có thể khiến toàn bộ huyện Hồng Tùng biến thành như bây giờ.
Vương Văn thở dài nói:
"Thật không giấu diếm, sở dĩ chúng ta vẫn không rời là vì có liên quan đến quái vật này, lúc trước mấy người chúng ta cùng nhau đi săn giết xác sống thì đã giết được một con tang thi rất mạnh, nhưng sau đó quái vật kia đột nhiên xuất hiện, há miệng nuốt mất em gái Vương Manh của chúng ta, hiện tại chúng ta không chịu đi là vì muốn tìm được con quái vật kia báo thù cho Tiểu Manh.”
Suy tư một lúc lâu, Tần Vũ mới hỏi:
"Sức mạnh của quái vật kia như thế nào? Các ngươi có thể đánh được nó không?”
Quái vật vẫn có thể khiến cho phần lớn người ở huyện Hồng Tùng biến mất, tối thiểu cũng là quái vật cấp hai? Những người trước mắt này cùng lắm đều là tiến hoá giả thể chất cấp 10 mà thôi, nhìn thế nào cũng không thể vượt qua quái vật thần bí đâu nhỉ?
Trong lời nói của Tần Vũ có chút khinh thực lực của những người này, mặc dù là vô tình, nhưng cũng làm cho họ có người không vui, ví dụ như Lý Tiêu, hắn dùng giọng điệu khó chịu nói thẳng:
"Tiểu tử ngươi làm sao biết chúng ta đánh không lại quái vật kia? Lần trước chúng ta bị thương, nhưng vẫn đánh cho nó chạy trối chết. ”
Trong lòng Lý Tiêu có phần không thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy Tần Tiểu Vũ có cùng dị năng tiến hóa với hắn, nhưng Hỏa Giáp Giáp Vương mà Tần Tiểu Vũ triệu hoán rõ ràng mạnh hơn nhiều so với người khổng lồ của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ghen tị.
Cho dù năm người bọn họ liên thủ cũng đánh không lại con sâu lớn kia, Lý Tiêu nghĩ nếu Tần Tiểu Vũ có được dị năng triệu hoán Hỏa Giáp Vương, chắc chắn sống vô cùng thoải mái, Tần Vũ rõ ràng chỉ là hưởng ké cô.
"Tần huynh đệ ngươi đừng để ý, tính tình Lý Tiêu là như vậy."
Vương Văn trừng mắt nhìn Lý Tiêu lúc này mới cười giải thích, trong lòng hắn không nghĩ Tần Vũ chỉ là người bình thường, bởi vì trong hai người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ rõ ràng Tần Vũ là người dẫn dắt, mỗi lần Tần Tiểu Vũ có vấn đề gì đều phải xem phản ứng của Tần Vũ mới có thể hỏi.
Tần Vũ đương nhiên không trẻ con đến mức đấu võ mồm với Lý Tiêu, hắn nói với Vương Văn:
"Có thể nói cho ta biết chuyện cụ thể về quái vật kia không? ”
"Là như vậy, chuyện xảy ra vào nửa tháng trước..."
Vương Văn bắt đầu kể lại.

Nửa tháng trước, đội ngũ đám người Vương Văn có tổng cộng sáu người, trong đó Vương Tuyết, Vương Manh đều là em gái của Vương Văn, ngày đó bọn họ đã gặp phải một con tang thi đặc biệt sở hữu năng lực, mấy người bọn họ sau khi đánh chết con tang thi đặc biệt đó thì thành công thu được một viên đá tiến hóa, dựa theo quy tắc trong đội ngũ thì đá tiến hóa sẽ được thay phiên nhau sử dụng, và người sở hữu viên đá tiến hóa lần đó chính là Vương Manh.
Lúc Vương Manh đang chuẩn bị dùng viên đá tiến hóa thì biến cố đã xảy ra, bên cạnh cô ấy đang trống rỗng chợt xuất hiện một cái miệng lớn, cái miệng to lớn đó há ra rộng hết cỡ, đớp một cái đã nuốt Vương Manh vào.
Đám người Vương Văn vô cùng tức giận, chiến đấu kịch liệt một trận với con quái vật đó, nó không địch lại bọn họ, lại bị Vương Tuyết bắn một mũi tên khiến nó bị thương, sau đó nó lập tức chạy trốn đột ngột như lúc nó đến, con quái vật đó biến mất vào hư không, bất kể bọn họ có tìm thế nào cũng không tìm thấy được nó.
Nghe thấy câu chuyện Vương Văn kể lại, Tần Vũ có chút đăm chiêu liền hỏi:
“Con quái vật đó có hình dáng thế nào?”
Vương Văn trả lời mà không chút nghĩ ngợi:
“Trông nó rất dễ nhận biết, bởi vì nó là một bông hoa, một bông hoa cao bằng hình người, giống như nó có chân vậy, hơn nữa còn chạy vô cùng nhanh.”
“Hoa?”
Tần Vũ nhíu mày.
Vương Văn nhìn hắn với vẻ mong mỏi:
“Chẳng lẽ anh Tần đây biết được nó là thứ gì sao?”
“Ta không biết.”
Tần Vũ lắc đầu, đây rốt cuộc là quái vật gì thì Tần Vũ thực sự không rõ lắm, nhưng hắn đoán rằng đây có lẽ là dị thú, dị thú hệ thực vật, hơn nữa từ những miêu tả của Vương Văn, bông hoa đó có thể đến và đi không để lại chút dấu vết, xem ra có lẽ nó nắm giữ năng lực dịch chuyển tức thời hoặc là loại hình không gian.
Hoa ăn thịt người khiến cho toàn bộ huyện Hồng Tùng trở nên trống rỗng, hơn nữa quái vật này còn đến và đi vô ảnh vô tung như vậy thực sự đã thu hút sự hứng thú của Tần Vũ.
Tần Vũ hỏi đến câu hỏi cuối cùng:
“Các ngươi có nhìn thấy một đoàn người đi đến đây hay không, khoảng chừng ba bốn trăm người gì đó, bọn họ đều là quân nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận