Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 202 - Nhét Thi Thể Vào Không Gian

Tần Vũ nhìn thi thể một lát Ngũ Độc Thú, hắn do dự xem có nên mang nó đi hay không, mang theo thi thể Ngũ Độc Thú chiếm khoảng hai mét khối trong không gian, nhưng không mang đi Tần Vũ lại cảm thấy có chút đáng tiếc, dẫu sao Ngũ Độc Thú vô cùng hiếm thấy, thi thể nó chắc chắn còn có giá trị nghiên cứu, trước đó thi thể Quỷ chủng Tần Vũ không có chỗ để bảo quản nên mới vứt đi.
"Được rồi, cứ mang đi vậy."
Tần Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, để nói thì thật ra hắn cũng rất tò mò xem rốt cuộc Ngũ Độc Thú biến dị từ thứ gì thành.
Một vài loài thú biến dị dù bề ngoài có sự thay đổi lớn, nhưng cẩn thận quan sát cũng có thể phân biệt được rốt cuộc nó là sinh vật gì, nhưng Ngũ Độc Thú hình thù không ra ngô ra khoai gì, Tần Vũ không biết rốt cuộc là sinh vật gì mới biến dị được thành thế này.
Tần Vũ nhét thi thể Ngũ Độc Thú vào không gian, lại chạy bỏ cả đầu rắn bị nó chém vào không gian, Tần Vũ lúc này đã ăn Ngũ Độc Châu, miễn nhiễm với mọi loại độc, cho nên không sợ bị trúng độc trên thi thể Ngũ Độc Thú.
Tần Vũ rất hài lòng với thu hoạch lần này, trước mắt mới mới nắm giữ được độc tan rã và độc ảo ảnh, thật ra thì thứ hắn muốn nhất là độc tử tức thời, nếu như hắn có độc tử tức thời, lúc chiến đấu với Hắc Lân Cự Xà chỉ cần đâm rách vảy nó là có thể khiến nó trúng độc mà chết.
Đây chính là điểm đáng sợ của độc tử tức thời, chỉ cần trình độ tiến hóa thấp hơn người sử dụng độc một cấp, như vậy thì chắc chắn phải chết!
Mặc dù trước mắt chỉ nắm giữ hai loại độc, nhưng Tần Vũ chỉ cần tiến hóa mấy lần chắc hẳn có thể có được nhiều hệ độc hơn, cuối cùng nắm giữ độc tử tức thì là chuyện chắc chắn.
"Anh...Đồ trong nhẫn còn ăn được không?"
Tần Tiểu Vũ thấy cảnh này không được tự nhiên, thả một con quái vật kinh tởm như vậy vào cùng một không gian với đồ ăn, nước uống là chuyện không vui tí nào.
"Yên tâm đi, không gian có thể tự động cô lập các vật phẩm, sẽ không để thức ăn, nước dính độc."
Tần Vũ vỗ đầu cô một cái, chứa thêm thi thể của Ngũ Độc Thú thể, không gian có sáu mét vuông để dùng giờ chỉ còn bốn mét vuông.
Thu dọn xong Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngồi lên lưng Hỏa Giáp Trùng Vương, hướng về phía rừng thông đỏ bên ngoài, dĩ nhiên, so với rừng thông đỏ thì Tần Vũ cảm thấy rừng Ngũ Độc phù hợp hơn.
Dọc theo đường đi có không ít thi thể trùng độc, trong lòng hai người Tần Vũ cũng có chút vui mừng, tuy Ngũ Độc Thú là Ngũ Độc Vương lấy vật độc làm thức ăn, điều này khiến cho độc vật ở rừng Ngũ Độc cảm thấy sợ nó, nếu không thì sẽ không bị sinh vật biến dị khác làm phiền lúc đánh nhau với Ngũ Độc Thú.
"Bọn họ không sao chứ?"
Dọc theo đường đi ngoài thi thể các độc trùng, cũng để lại không ít thi thể binh lính bị độc ăn mòn mặt mũi hư hao hoàn toàn, điều này làm cho Tần Tiểu Vũ không nhịn được hỏi một câu.
"Không có vấn đề gì."
Tần Vũ trả lời cô, đám người Lý Nguy, Cao Kiêu, Đạo Diệc, Lâm Phong nhất định là không sao cả, nhưng chắc chắn đội ngũ của họ bị tổn thất nặng nề.
Lần này độc trùng bao vây quân đội Lý Nguy ít nhất cũng đã chết trên trăm người, đội ngũ hơn bốn trăm người đoán chừng chỉ còn lại hơn ba trăm người, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng, lúc này mới mấy ngày mà thôi đã chết hơn hai trăm người.
Phải biết những thứ này đều không phải là người bình thường, là một chi tư chất hoàn hảo tinh nhuệ bộ đội, có thể thấy bên ngoài có nhiều nguy hiểm, một ít người bình thường muốn ở dã ngoại sinh tồn cơ hồ là không thể nào.
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, trong rừng có sương mù nhàn nhạt, vô cùng rét lạnh, thể chất tự nhiên sẽ của Tần Tiểu Vũ sẽ không sợ cảm giác giá rét này, nhưng cô rụt người trong ngực Tần Vũ một cái, Tần Vũ cũng ôm cô, để cho cô ngồi ở trong ngực mình, tựa vào vai mình.
Cảm nhận được người mềm mại trong ngực, Tần Vũ cảm thấy ở trong rừng cây lạnh ngắt này cũng có cảm giác ấm áp, nhưng mà dần dần sắc mặt Tần Vũ cũng có chút mất tự nhiên.
Không biết có phải do vừa ăn Ngũ Độc Châu nên có một chút tác dụng phụ, Tần Vũ cảm giác thân thể mình có chút nóng lên, hơn nữa ngửi thấy mùi cơ thể thiếu nữ của Tần Tiểu Vũ thoang thoảng qua, không chỉ thân thể hắn nóng ran, ngay cả lòng cũng có chút nóng ran.

Bầu không khí có chút trầm lắng, một lúc lâu sau, Tần Tiểu Vũ nhìn Tần Vũ, cánh môi mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi, Tần Vũ cũng im lặng không nói lời nào.
Tần Tiểu Vũ suy nghĩ một hồi lâu mới ho khan một tiếng rồi nói:
“Anh trai, của ngươi nhô lên chạm vào ta rồi.”
Tần Vũ nhất thời trở nên xấu hổ, hắn không biết nên giải thích như thế nào, mà trong ánh mắt Tần Tiểu Vũ lúc này lại lóe lên ý cười gian xảo, cô tỏ ra là mình đã nằm quá lâu một chỗ nên khẽ vặn vẹo thân mình một chút để điều chỉnh thế nằm, Tần Vũ liền cảm giác được độ mềm mại và đàn hồi đến khác thường từ cặp mông của Tần Tiểu Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận