Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 254 - Minh Linh Vương 2

Nhưng Tần Vũ cũng không quá lo lắng, bởi vì không nhất định phải cùng sống mái với Minh Linh, chỉ cần chờ Hoa Đóa Thú khôi phục lại họ có thể rời khỏi thế giới màu máu này, chưa chắc sẽ cùng chạm trán với Minh Linh.
Lý Nguy thì bắt đầu thương nghị với đám người Kim Tắc Thiên, họ quyết định muốn thử xem có thể đòi được cách thoát ra từ người của tộc bất tử kia hay không.
Thẳng đến hơn một giờ sau, mọi người mới dần dần tản đi, mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Thế giới màu máu này không phân biệt ngày đêm, xa xa đều có ánh đỏ mờ chiếu sáng toàn bộ tiểu thế giới.
Đám người Kim Tắc Thiên tự nhiên sắp xếp phòng tốt nhất cho hai người Tần Vũ.
Trong phòng, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ thì mời Đạo Diệc, Trác Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na qua cùng.
Năm người ngồi vây quanh một cái bàn, vừa rồi nhiều người, có vài lời nói không được, nên lựa lúc tổ chức bữa tiệc nhỏ này.
"Nào nào, Tiểu Na, đây chính là que cay ta thích ăn nhất, bình thường đều không nỡ ăn."
Tần Tiểu Vũ gọi mọi người, cô lấy từ trong không gian giới chỉ của Tần Vũ ra từng loại thức ăn, thịt bò đóng hộp, khoai tây chiên cùng với một chai coca.
"Tiểu tỷ tỷ. Cuộc sống của các ngươi thật đúng là xa xỉ."
Địch Thiếu Phong mở to hai mắt, hắn không nghĩ tới tần hai người Tần Vũ lại còn có thức ăn tốt ngon vậy.
Trong mắt Bạch Tiểu Na cũng rộ lên vẻ mừng rỡ, cô và Địch Thiếu Phong ở chỗ này mệt mỏi một tháng, ăn những thực vật biến dị kia đều muốn nôn luôn rồi.
Trong lòng luôn có một loại cảm giác quái dị, hơn nữa còn không có cảm giác an toàn, hôm nay gặp lại Tần Vũ, cuối cùng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người cùng nhau ăn thức ăn khó có được trong tận thế, rồi cùng thảo luận một số chuyện, đương nhiên, người chủ yếu nói chuyện đều là Địch Thiếu Phong, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc, còn Tần Vũ, Bạch Tiểu Na thì nghe, chỉ là ngẫu nhiên sẽ phát biểu ý kiến một chút.
Có một số lời vừa rồi không tiện nói, Tần Vũ hiện tại nói thẳng:
"Ta cảm thấy vẫn không nên chủ động tiếp xúc với Minh Linh Vương của tộc Bất Tử.”
"Hả? Vậy làm sao chúng ta ra khỏi đây được?"
Địch Thiếu Phong ngẩn người.
Cuối cùng vẫn nói đến chuyện đi ra ngoài bằng cách nào, Tần Tiểu Vũ nhìn Tần Vũ một chút, sau đó cười nói:
"Các ngươi không cần lo lắng, chúng ta có cách ra ngoài, lúc đi sẽ mang theo các ngươi. ”
"Thật sao?"
Ánh mắt Địch Thiếu Phong, Đạo Diệc, Bạch Tiểu Na đều sáng lên.
Tần Vũ khẽ gật đầu:
"Đợi vài ngày nữa, lúc chúng ta đi sẽ mang theo các ngươi. ”
Đạo Diệc do dự một chút:
"Vậy... Còn những người khác thì sao? ”
Tần Vũ không nói gì, mà Tần Tiểu Vũ lại nói:
"Với năng lực hiện tại, bọn ta không thể mang theo đông người được.”
Bầu không khí có chút nặng nề, thời gian trôi qua rất nhanh, Địch Thiếu Phong, Đạo Diệc, Bạch Tiểu Na đều trở về phòng mình ngủ, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Vũ.
Tần Tiểu Vũ đóng cửa phòng lại, cô nghi hoặc nói:
"Anh, vì sao vừa nghe thấy tang thi tên Minh Linh kia ngươi lại thất thần?”
Tần Vũ do dự một lúc lâu, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói:
"Tiểu Vũ, có một chuyện ta muốn kể cho ngươi. ”
"Hả? Có chuyện gì vậy?”
Tần Tiểu Vũ khó hiểu, nhưng nhìn sắc mặt Tần Vũ trịnh trọng, cô cũng trở nên nghiêm túc.
Tần Vũ hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Thật ra ta đã có một giấc mơ dài.”
"Giấc mơ?"
Tần Tiểu Vũ càng thêm nghi hoặc.
Tần Vũ nói:
"Trong mộng, ta là một người sống sót sinh ra sau trăm năm mạt thế, từ nhỏ ta vì sinh tồn mà lăn lộn khắp nơi trong tận thế, không có một ngày yên ổn. ”
Tần Tiểu Vũ im lặng nghe.
Tần Vũ tiếp tục nói:
"Giấc mộng này rất chân thật, ta sống trong mộng hơn hai mươi năm, trải qua không ít chuyện, vẫn vì sinh tồn mà chiến đấu, cho đến sau này ta bị một con tang thi giết chết, sau đó mộng liền tỉnh. ”
Giọng điệu Tần Vũ rất bình thản, nhưng Tần Tiểu Vũ lại thấy rất đau lòng, cô không biết giấc mộng kia là như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được Tần Vũ cô độc, không nơi nương tựa, để sinh tồn mỗi ngày đều trải qua đủ loại nguy hiểm, không có chỗ ở cố định,sao bất hạnh thế chứ?
"Mà những thứ ta biết, ví dụ như năng lượng tiến hóa, nguy hiểm của thành phố Thịnh Cảnh, đủ loại chuyện khác về mạt thế, đều là từ trong mộng mà biết được."
Tần Vũ nói, đây là lý do hắn suy nghĩ rất nhiều, hôm nay Tần Tiểu Vũ hỏi hắn vì sao biết nhiều như vậy, hắn vẫn luôn tự hỏi mình nên trả lời như thế nào.
"Thì ra là như vậy..."
Trong mộng hắn sống hơn hai mươi năm ở mạt thế, nếu Tần Vũ nói ra thì những người khác không tin, nhưng Tần Tiểu Vũ lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng, cô biết rõ Tần Vũ tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình.
"Anh, có thể kể cho ta nghe về giấc mộng này của ngươi không?"
Tần Tiểu Vũ lôi kéo Tần Vũ ngồi xuống bên giường, cô chớp chớp mắt cực kì tò mò nói.
Tần Vũ cười khổ, hắn vốn còn đang suy nghĩ Tần Tiểu Vũ không tin nên làm gì bây giờ, nhưng hắn không nghĩ tới Tần Tiểu Vũ lại không có chút hoài nghi nào, trong lòng hắn rất cảm động, rõ ràng đây là sự tín nhiệm của Tần Tiểu Vũ đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận