Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 377 - Tiếp Quản Vị Trí Của Giang Hồng

Khổng Định Quốc bật cười khi thấy cảnh này, đắc ý nói:
“Nhãi ranh, tốt nhất là ngươi buông tay chịu trói, nếu không sẽ phải bỏ mạng tại nơi này!”
Sáu vị Chiến Thần của thành phố Thiên Mông vây quanh Tần Vũ, tất cả mọi người đều nín thở, thầm thở dài trong lòng, họ biết Tần Vũ không thể nào tạo ra kỳ tích nữa.
Có thể lấy một chọi hai đã là khó tin rồi, đối mặt với sáu vị Chiến Thần, hắn sẽ không thể nào tạo ra được sóng gió gì nữa.
Viên Cao cũng khuyên nhủ:
“Ngươi tên Tần Vũ phải không? Ta nghĩ ngươi nên đầu hàng đi thôi, ta sẽ xin tư lệnh tha cho ngươi một lần, chỉ cần ngươi trung thành làm việc cho tư lệnh của chúng ta, hắn nhất định sẽ bảo lãnh cho ngươi.”
Mọi người nghe Viên Cao nói vậy đều hơi sửng sốt, Lý Hồng Minh cũng thế, vốn dĩ hắn chưa từng nói thế bao giờ, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, một tiến hóa giả đơn độc như người mà có thể tiến hóa đến trình độ như vậy, quả thực là hiếm có. Nếu ngươi chịu thề trung thành làm việc cho ta thì ta có thể miễn tội ngươi giết mấy trăm tiến hóa giả.”
Tần Vũ mạnh như vậy, vừa nhìn là biết có bí mật tiến hóa không nhỏ, thay vì giết chết, đương nhiên cách tốt nhất là thu về dưới trướng mình!
Triệu Hưng Thụy nghe vậy thầm mắng to một câu cáo già, hắn chưa kịp nói gì thì Khổng Định Quốc đã lập tức hét lớn:
“Không được! Hắn là một tên ác ma giết người như ngóe, không chỉ giết hơn sáu trăm tiến hóa giả quý giá mà còn muốn phế bỏ Giang Hồng, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho hắn được!”
Đương nhiên Khổng Định Quốc không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, chưa kể việc Tần Vũ về dưới trướng Lý Hồng Minh sẽ khiến thực lực của phe Lý Hồng Minh tăng mạnh, chỉ riêng mối thù giữa hắn và Tần Vũ thôi đã không thể dễ dàng tha cho hắn sống rồi.
Mà Triệu Hưng Thụy tất nhiên cũng sẽ không ngồi yên nhìn phe Lý Hồng Minh độc quyền, hắn cũng hùa theo phụ họa:
“Đúng vậy, sinh mệnh của mấy trăm tiến hóa giả đã mất đi, chúng ta không thể để họ chết vô ích, chúng ta phải báo thù cho họ mới xứng đáng với linh hồn của họ ở trên trời. Chưa kể tên này nhìn cũng biết không phải là kẻ dễ bị người khác khống chế, lỡ như hắn nổi loạn thì ai sẽ đứng ra ngăn hắn được đây?”
Lý Hồng Minh cũng không phải dạng vừa, hắn không để ý đến Triệu Hưng Thụy và Khổng Định Quốc mà nhìn thẳng vào Tần Vũ, lớn tiếng nói:
“Tần Vũ, ta đánh giá cao năng lực của ngươi, mặc dù ngươi đã giết hàng trăm tiến hóa giả, nhưng đó không phải là tội lỗi không thể tha thứ, chỉ cần sau này ngươi chiến đấu vì thành phố Thiên Mông ta, chuyện này có thể được xí xóa.”
“Hơn nữa vừa rồi Giang Hồng đã bị thương nặng, dù hắn có hồi phục cũng không thể đảm nhiệm vị trí Chiến Thần, ngươi có thể đánh bại hắn cũng đã chứng minh thực lực của ngươi rồi, chỉ cần ngươi thật tâm trung thành với thành phố Thiên Mông ta, ta hứa sẽ cho ngươi lập tức tiếp quản vị trí của Giang Hồng, trở thành một vị Chiến Thần mới của thành phố Thiên Mông!”
Giọng của Lý Hồng Minh vang vọng khắp quảng trường, mọi người vừa nghe thấy vậy lập tức sôi trào.
“Sao lại như vậy được? Hắn đã giết mấy trăm người đấy! Những người đó chết vô ích hay sao?”
“Đúng đấy! Đúng đấy! Hắn không những không phải nhận hình phạt xứng đáng mà còn được thay thế vị trí của Giang Hồng đại nhân, trở thành Chiến Thần, lí nào lại như thế chứ?”
Hầu như tất cả mọi người đều gào thét phẫn nộ, chuyện này quả thực không công bằng, họ tranh nhau vỡ đầu chảu máu mà cũng chỉ giành được suất Chiến Thần dự bị mà thôi, thế mà Tần Vũ giết mấy trăm người, không những không bị trừng phạt mà còn trực tiếp nhảy lên vị trí Chiến Thần mà ai cũng khao khát, nên họ cảm thấy mất cân bằng là chuyện đương nhiên. Nếu Lý Hồng Minh không phải là người mạnh nhất thành phố Thiên Mông thì không chừng đã có người chửi thẳng vào mặt hắn rồi.
Lý Hồng Minh làm ngơ đám người đang xôn xao, tiếp tục nói:
“Đương nhiên, sau khi trở thành Chiến Thần, ngươi cũng phải chấp nhận những hạn chế, phải cấy một số thiết bị nhỏ vào người, đồng thời phải chiến đấu với tang thi và thú biến dị vì tội lỗi mình đã phạm phải. Ngươi giết hơn sáu trăm người thì phải giết lượng tang thi và thú biến dị gấp mười lần số ấy để trả giá cho những tội nghiệt mà ngươi đã gây ra!”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, tiếng kháng nghị của mọi người trên quảng trường dần nhỏ lại, người bên phe Lý Hồng Minh cũng lên tiếng nói đỡ cho hắn.
“Chính xác, những người đó chết cũng chết rồi, giết hắn cũng không thể làm cho họ sống lại, thà rằng để hắn chiến đấu cho thành phố Thiên Mông chúng ta, dùng nó để trả giá cho những tội lỗi mà hắn đã phạm phải thì hơn!”
“Đúng vậy, hắn trở thành Chiến Thần thì đã sao? Điều này không thay đổi sự thật rằng hắn là một tên ác ma, tính mạng của hắn bị kiếm soát và phải chiến đấu ở những nơi nguy hiểm nhất, tuy gọi là Chiến Thần nhưng có khác gì chiến tù đâu. Dù hắn cố gắng thế nào chúng ta cũng sẽ không tôn trọng hắn, hắn chỉ là một kẻ sát nhân phải trả giá cho tội lỗi của mình mà thôi! Đây là sự trừng phạt dành cho hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận