Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 221: Màu Đen

“Vụt!”
Vương Tuyết đứng thẳng người trên cành cây, trong lúc cô ta đang chuẩn bị bắn mũi tên trong tay ra ngoài, một cái bóng đen cũng bổ nhào về phía cô ta, Vương Tuyết giật mình một phen, lập tức chuyển hướng bắn tên về phía bóng đen kia.
Hô!
Thế nhưng bóng đen đó đã xoẹt qua một đường vòng cung trên bầu trời, mũi tên của Vương Tuyết rơi vào khoảng không.
“Không hay rồi!”
Vương Tuyết nhận ra có điều không ổn, cô ta cảm giác có một đạo hàn quang đâm thẳng về phía mắt trái của mình, thế là cô ta vội vàng nâng cánh tay lên bảo vệ trước mặt.
“Xùy!”
Máu tươi bắn ra tung tóe, một móng vuốt sắc bén xé rách ra một mảng máu thịt trên cánh tay của Vương Tuyết, cô ta đau đớn kêu rên lên một tiếng.
Đây là một con mèo nhỏ màu đen, nó chẳng qua chỉ to bằng hai bàn tay, nhưng lại có thể bay trong không trung hệt như loài chim, Vương Tuyết đau đớn vô cùng, lập tức nhấc cung tên Hào Quang trong tay đập mạnh vào nó.
“Meo!”
Con mèo đen nhỏ đó phát ra tiếng rít gào, bị cung tên của Vương Tuyết đập vào đầu, nhất thời nó đang ở trong không trung cao bốn năm mét rơi xuống, đập một cú thật mạnh xuống đất, cú rơi này khiến cho xương cốt đứt gãy, đến cuối cùng nó cũng không đứng lên nổi nữa.
Vương Tuyết nhìn vết thương trên cánh tay mình, một mảng máu thịt đã bị xé rách ra, gần như có thể nhìn thấy được xương trắng chi chít bên trong, càng gay go hơn nữa là lúc này một cảm giác tê dại đã dần dần lan ra khắp toàn thân, cô ta cắn răng kéo thẳng dây cung, nhưng mũi tên lần này bắn ra cũng không thể chuẩn xác và nhanh nhạy như vừa nãy nữa.
Còn đám người Vương Văn thì lại dựa lưng vào vách tường để chống đỡ lại công kích của mèo biến dị, nhưng bọn họ cũng đã gặp phải nguy hiểm.
“Hú!”
Thổ khôi cự nhân dùng một chân đạp chết một con mèo biến dị ở dưới chân, còn chưa kịp có nhiều động tác khác, một bóng đen khổng lồ đã bổ nhào về phía nó, đó là một con mèo biến dị toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng màu kim loại nhàn nhạt, thân hình nó cực lớn, trông giống như một con voi vậy.
“Ầm!”
Con mèo to biến dị này dùng một chân trước đập vào trên đầu của Thổ khôi cự nhân, phần đầu của Thổ khôi cự nhân lập tức bị sức mạnh khủng bố này đập nát thành từng mảnh, nó yếu dần rồi ngã xuống đất hóa thành một đống bùn đất.
“Cái… cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lý Tiêu bỗng chốc cứng đờ lại, con mèo to biến dị kia lúc này mở to đôi mắt xanh lục như một cặp bóng đèn sáng nhìn chằm chằm vào hắn ta, Lý Tiêu chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh lên đến đỉnh đầu.
“Đi chết đi!”
Lúc này, Vương Văn cảnh giác được Lý Tiêu sắp gặp phải nguy hiểm, hắn ta lập tức nhào tới, một đôi thiết quyền kim sắc dùng hết toàn lực đánh vào phần bụng của con mèo to biến dị .
“Beng beng!”
Thế nhưng toàn thân nó tỏa ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, thân thể của nó cứng rắn hệt như sắt thép, song quyền của Vương Văn đập vào phần bụng của nó chỉ phát ra tiếng vàng sắt va chạm nhau, chứ nó chẳng hề hấn gì.
“Nó… có màu đen…”
Mã Tùng sau khi nhìn thấy con mèo to biến dị này thì chợt lắp bắp lên tiếng, ở trong mắt hắn nếu như hiển thị màu đen thì đồng nghĩa với việc không thể nào chiến thắng được.
Hô!
Vương Văn chỉ cảm thấy có một cơn gió lốc đang kéo tới, hắn ta còn chưa kịp né tránh thì hai bên má đã dâng lên một trận đau nhói, cả người bay ngược ra ngoài đập thật mạnh vào vách tường phía sau, đầu óc hắn ta lúc này ong ong mơ màng, thậm chí không thể đứng vững dậy được, phần đầu thì cứ đau nhức giống như muốn nổ tung ra vậy.
Đó là do cái đuôi như roi thép dài gần hai mét của mèo to biến dị, nó hung hăng đập thật mạnh vào trên mặt Vương Văn, chỉ một chốc đã khiến cho hắn ta mất đi năng lực chiến đấu.
“Ầm!”
Một chùm sáng nổ tung trên đỉnh đầu của mèo to biến dị, đây chính là do mũi tên Vương Tuyết bắn ra từ cung tên Hào Quang, cô ta đã nén cơn đau từ cánh tay để dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Chùm sáng tan đi, toàn thân con mèo to biến dị lấp lánh ánh sáng kim loại, rõ ràng đòn công kích đó không hề ảnh hưởng gì đến nó!
Năng lực của con mèo to biến dị là Kim loại hóa, cơ thể khổng lồ này của nó đao thương bất xâm! Ngay cả cung tên Hào Quang của Vương Tuyết cũng không thể làm nó bị thương được.
Mèo to biến dị cũng chẳng ngẩng đầu lên, nó lạnh lùng quan sát Lý Tiêu giờ khắc này đã hoảng sợ đến mức run rẩy, nó há miệng cắn một phát về phía hắn ta.
“Đừng… đừng mà!”
Lý Tiêu đã sợ hãi đến mức chỉ biết hét lớn, trong thời khắc sinh tử cận kề, hắn ta đã quên đi mất tôn nghiêm mà mình vẫn luôn khăng khăng gìn giữ.
“Phụt!”
Thế nhưng đúng vào lúc này đôi con ngươi trong đôi mắt con mèo to biến dị bỗng chốc co rụt lại, nó cảm giác được có một hơi thở vô cùng nóng rực, vô cùng nguy hiểm đến từ phía bên trên nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận