Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 115 - Ta Không Sao

Tôn Vũ nghe vậy trong lòng lập tức căng thẳng, hắn nhét bảo vật mình đã chọn vào trong túi, đồng thời nhìn Tần Vũ với vẻ cảnh giác. Hắn nghĩ Tần Vũ muốn đến cướp, nếu Tần Vũ thật sự làm như vậy, ở đây đúng là không ai có thể ngăn nổi, bảo vật mà tất cả mọi người lấy được sẽ bị Tần Vũ cướp đi hết! Lâm Phong nghe vậy sửng sốt, không chút do dự lên tiếng:
“Tất nhiên là được.”
Nói xong Lâm Phong đưa chiếc nhẫn cho Tần Vũ, hắn ta không cảm thấy Tần Vũ là loại người thèm muốn bảo vật của người khác rồi cướp đoạt. Tất nhiên hắn ta nghĩ vậy là sai rồi, nếu thật sự gặp được bảo vật khiến Tần Vũ động lòng, dù không thù không oán với đối phương hắn cũng sẽ ra tay cướp lấy! Tần Vũ nhận chiếc nhẫn, vẻ ngoài của chiếc nhẫn này rất bình thường, nhưng bên trên lại khảm một viên bảo thạch trắng nhạt, cho người ta cảm giác rất kỳ diệu.
Nhẫn không gian: Bảo vật cấp 3F, là bảo vật được tạo ra từ đá không gian quý giá, bên trong là không gian chứa đồ ba mét khối.
Không hề nghi ngờ, nhẫn không gian là bảo vật rất thực dụng. Nếu lúc đầu Tần Vũ có nhẫn không gian đã không bị phi hỏa trùng thiêu cháy hết đồ ăn mà hắn vất vả dự trữ. Vừa rồi khi chọn bảo vật hắn có nhìn thấy nhẫn không gian, nhưng dùng cơ hội lựa chọn quý giá để lấy bảo vật cấp 3F, nghĩ thế nào cũng không có lợi, cho nên đã bị Tần Vũ loại bỏ.

Không ngờ Lâm Phong lại đổi nhẫn không gian, có điều Tần Vũ nghĩ đến dị năng của Lâm Phong đã hiểu ra ngay. Nhẫn không gian với người khác mà nói chỉ là công cụ chứa đồ, nhưng với Lâm Phong lại không đơn giản như vậy. Tần Vũ siết chặt nhẫn không gian trong tay, sau đó khẽ nhắm mắt, nhóm người Tôn Vũ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
“Xong rồi...”
Sau khi năng lượng gien trong người nhanh chóng hao phí, khoảng nửa phút sau, Tần Vũ mở mắt ra, hắn xòe tay, cười bảo:
“Dùng xong rồi, trả nhẫn cho ngươi.”
Mọi người kinh ngạc phát hiện trong tay Tần Vũ lúc này có hai chiếc nhẫn y hệt nhau, Lâm Phong lấy một chiếc từ tay Tần Vũ, hắn không nhịn được nói:
“Đây là dị năng gì? Có thể khiến một chiếc nhẫn thành hai chiếc, lại còn giống hệt như nhau.”
Tần Vũ mỉm cười, cũng không che giấu:
“Đây là dị năng sao chép, chắc ngươi cũng hiểu tác dụng của nó.”
“Thần kỳ, quá thần kỳ!”
Lâm Phong khen ngợi, dị năng có thể sao chép bảo vật giống hệt nhau, chắc chắn không tầm thường. Ánh mắt Tần Vũ nhìn về phía nhóm người Tôn Vũ:
“Lấy bảo vật của các ngươi ra, ta mượn dùng một lúc.”
Nhóm Tôn Vũ nhìn nhau, Lâm Phong thấy vậy cau mày bảo:
“Anh Tần chỉ mượn dùng một lúc thôi, còn không nhanh lên?”
Tôn Vũ than thở, hắn rất rõ Tần Vũ nói chuyện khách sáo, nhưng trên thực tế giọng điệu đầy vẻ không cho phép từ chối. Nếu không đồng ý rất có thể đối phương sẽ ra tay, giờ hắn còn cảm thấy bên má đau rát, hết cách Tôn Vũ đành phải chủ động giao bảo vật vào tay Tần Vũ. Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên khi thấy bảo vật của Tôn Vũ, bởi vì vật hình cầu này trông như quả bom, Tần Vũ cầm xem, quả nhiên phát hiện đây là bom!
Bom hủy diệt: Bảo vật cấp 3F, nhấn nút sẽ nổ sau ba giây, vụ nổ sẽ hủy diệt tất cả vật thể trong bán kính mười mét.
Tuy bom hủy diệt là bảo vật cấp 3F, nhưng vì chỉ sử dụng được một lần, cho nên uy lực của nó cực lớn, dù là tang thi, dị thú cấp ba cũng rất có khả năng bị nổ chết! Có thể xem bom hủy diệt như đòn sát thủ, nói không chừng sẽ có tác dụng lớn, Tần Vũ không do dự, khởi động sao chép, bom hủy diệt biến thành hai, sau đó hắn trả lại một cái cho Tôn Vũ. Trong nhóm người chỉ có Tôn Vũ, Lâm Phong được đánh giá khá tốt, nên bảo vật cũng không tệ. Còn những đàn em mà họ đưa đến tìm kiếm cơ hội cũng chỉ bình thường, điểm số các hạng mục khoảng cấp C, tất nhiên bảo vật cũng tầm thường. Tuy Tần Vũ không xem trọng nhưng cũng sao chép lại, có còn hơn không. Thấy ba lô căng phồng của Tần Vũ, trong lòng Tôn Vũ có chút khó chịu. Vừa nãy hắn ta đã biết điểm số của Tần Vũ cao đến mức khó tưởng tượng, hơn nữa vừa nhìn đã biết mấy món bảo vật của hắn rất ghê gớm. Giờ còn hay hơn, bảo vật của họ cũng bị Tần Vũ sao chép, tương đương với việc số bảo vật mà một mình Tần Vũ lấy được nhiều hơn mười người bọn họ cộng lại rất nhiều!
“Kết thúc kiểm tra, xin nhanh chóng rời khỏi.”
Lúc này rối ma kim loại không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách. Mỗi người chỉ có thể tham gia kiểm tra một lần, giờ đã kết thúc, ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhóm người Tần Vũ rời khỏi đó, bước ra khỏi lối vào di tích, Tần Vũ còn chưa đứng vững, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đã ôm chặt lấy hắn. Tần Vũ bất đắc dĩ vỗ đầu Tần Tiểu Vũ:
“Ta không sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận