Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 291 - Cứ Vậy Mà Đi Sao?

Hơi thở bạo ngược, mạnh mẽ như muốn chém chết tất cả bắt đầu tràn ra ngoài, ép cho một vài tiến hóa giả yếu ớt phải quỳ xuống đất, Kim Tắc Thiên, Lãnh Huyết và một vài tiến hóa giả cấp hai không khỏi run rẩy liên tục, họ có cảm giác sinh mệnh không thuộc về mình nữa. Sắc mặt Tần Vũ cũng rất khó coi, hắn có thể cảm giác được thực lực của thú minh vương khủng khiếp đến mức nào, chắc chắn thể chất của nó phải từ cấp một trăm trở lên! Có lẽ tiến hóa giả giai đoạn hiện nay không ai thắng nổi thú minh vương, ngay cả Tần Vũ cũng không nắm chắc được nửa phần.
“Grừ!”
Thú minh vương đã ló cái đầu khổng lồ ra khỏi cửa, mặt mày nó dữ tợn, mọc hai cái sừng trên đầu giống ác long, lại như vua của minh giới trong thần thoại, vô cùng khủng khiếp! Thú minh vương nhìn nhóm người bị dọa cho ngơ ngác bên dưới, há to miệng bật cười, duỗi đầu lưỡi đỏ bừng liếm khóe môi, dáng vẻ đói khát khó nhịn. Sau đó thú minh vương duỗi chi trước, cố sức chen ra ngoài, mặc cho cánh cửa minh giới đã bị nó mở ra hết, nhưng cơ thể nó quá lớn, muốn chen ra được cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
“Anh...anh Tần...”
Nhóm người Kim Tắc Thiên đều rời mắt nhìn về phía Tần Vũ, họ biết hi vọng duy nhất lúc này là Tần Vũ, nhưng sắc mặt Tần Vũ nặng nề, trong lòng họ giật thót, biết rõ có lẽ Tần Vũ cũng không nắm chắc sẽ đối phó được thú minh vương.
“Grừ!”
Thú minh vương gầm lên, sóng âm khủng khiếp quét tới, đa số những người bình thường trong căn cứ đều bị sóng âm chấn động đến mức ngất ngay tại chỗ. Uy lực một tiếng gầm của thú minh vương kinh khủng như vậy, thật sự khó tưởng tượng rốt cuộc thực lực của nó còn mạnh đến mức nào! Trong lòng Tần Vũ đắng chát, hắn biết trước mắt thực lực của mình vẫn còn chênh lệch rất nhiều với so với kẻ mạnh tiếng tăm lẫy lừng trong tương lai như Minh Linh, hắn hoàn toàn không hề nắm chắc sẽ thắng được thú minh vương. Nửa người trên của thú minh vương đã chui ra khỏi cửa minh giới, Tần Vũ thở dài, nói với nhóm người Kim Tắc Thiên:
“Tự cầu phúc đi!”
Tần Vũ nhanh chóng đến bên cạnh Tần Tiểu Vũ, hắn trầm giọng nói:
“Bây giờ bảo thú hoa đưa chúng ta rời khỏi đây.”
Không nghi ngờ gì nữa, sau khi thú minh vương ra ngoài chắc chắn sẽ chém giết điên cuồng, Tần Vũ cũng muốn cứu những người khác nhưng hắn không có năng lực đó, vậy thì chạy trốn là cách tốt nhất. Có thú hoa xuyên hư không ở đây, họ muốn chạy trốn không phải chuyện khó. Chỉ là họ có thể thoát được, nhưng hơn trăm người còn lại của căn cứ sẽ gặp nguy hiểm, tin rằng Minh Linh không ngại để cánh cửa minh giới của mình có thêm mấy trăm rối quỷ.
“Cứ…cứ vậy mà đi sao?”
Tần Tiểu Vũ hiểu rõ điều này có ý gì, nghĩa là họ sẽ vứt bỏ tất cả mọi người ở đây để chạy trốn một mình. Nhưng không bỏ lại họ cũng chẳng có cách để cứu những người đó! Thú minh vương sắp ra khỏi cửa minh giới, muốn đưa tất cả mọi người đi là chuyện không thể nào.
“Hahaha, thế nào? Thằng nhóc, thú minh vương chỉ mới lộ hơi thở thôi đã dọa đến ngươi à?”
Minh Linh thấy thế cười lớn, thực ra trong lòng nó cũng hơi nhục nhã, trận chiến ban nãy nó đã thất bại, nếu không phải nó nắm vững ý nghĩa sâu xa, lúc này e rằng đã bị Tần Vũ giết chết! Tần Vũ không nói gì, Tần Tiểu Vũ cắn răng, cô biết giờ không phải lúc do dự, cô đang chuẩn bị bảo thú hoa đưa họ rời đi, nhưng lúc này lại xảy ra biến cố.
“Ầm ầm ầm!”
Một tiếng sấm rền bỗng vang vọng khắp thế giới nhỏ màu máu, tất cả mọi người đều giật mình bởi tiếng sấm đột ngột này, ngay cả động tác bò ra khỏi cửa minh giới của thú minh vương cũng khựng lại. Ô Mộc ngẩng đầu nhìn trời, nói với vẻ quái lạ:
“Chuyện gì thế? Sét đánh ư? Thế giới nhỏ này không có sét không có mưa mới phải chứ.”
“Ầm!”
Một tia chớp màu đen hiện ra ở bầu trời phía xa.
“Ầm!”
Sau đó là tia thứ hai thứ ba, vô số tia chớp đen bay lượn trong không trung như những con rắn dài đen ngòm. Minh Linh sửng sốt khi thấy cảnh này:
“Chắc không phải trùng hợp như vậy chứ?”
Ngục Khuyển ngẩng ba cái đầu lên nhìn trời:
“Đây là...”
Cuồng Sơn ngơ ngác khi thấy biển sét ở phía xa, dường như nó nghĩ ngay đến chuyện gì đó:
“Lẽ nào là...”
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ vốn định rời đi, nhưng biến cố đột nhiên xảy ra khiến động tác của họ khựng lại. Tất cả mọi người đều quên cả hô hấp, nhìn biển sét trên bầu trời.
“Ầm ầm ầm!”
Từng tiếng sấm vang rền khiến thế giới nhỏ lung lay, những tia chớp màu đen chiếu rọi khiến thế giới vốn dĩ mang màu máu bỗng trở nên tối sầm.

“Đó…Đó là cái gì?”
Kim Tắc Thiên kinh ngạc chỉ lên trời.
Không cần hắn nhắc nhở, mọi người cũng đã nhìn thấy vô số tia chớp màu đen như xé rách không gian, có một thứ gì đó màu đen kịt đang trườn ra từ không gian ấy .
"Có phải là...tàu không?”
Có người chần chờ nói.
Đúng vậy, đó là một con tàu.
Khi thân của nó lộ ra nhiều hơn từ vết nứt không gian, mọi người chắc nịch nó quả nhiên là một con tàu.
Con tàu được làm bằng gỗ đen, nó bay lơ lửng trong không khí như thể xuyên qua được khoảng không, cuối cùng hoàn toàn thoát khỏi các vết rách không gian, để lộ ra nguyên hình nguyên dạng.
Con tàu rất dài, tầm một trăm mét, nó tách ra khỏi vết nứt, trôi trong khoảng không, sấm sét đen kịt chung quanh không thể làm tổn thương nó dù chỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận