Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 264 - Đối Tượng Thí Nghiệm

Cải tạo gen -- đây là nghiên cứu nổi tiếng nhất cũng là nghiên cứu độc ác nhất của Tà Vu Nhân.
Tà Vu Nhân thường cho rằng trên đời này không có sinh mệnh hoàn hảo, bất kỳ sinh vật nào cũng đều có khuyết điểm và ưu điểm, ví dụ như loài kiến, rõ ràng cơ thể nhỏ như vậy, nhưng lại có thể di chuyển những thứ nặng hơn cơ thể chúng hàng trăm lần, ví dụ như rắn, chúng có thể sử dụng lưỡi để phân biệt mùi hương từ đó phát hiện ra con mồi...
Tà Vu Nhân tin rằng chỉ cần kết hợp những ưu điểm của các sinh vật này lại thì có thể tạo ra một sinh mệnh hoàn hảo nhất!
Mà con Liệt Ma Nhân và Ngũ Độc Thú này phải chăng là sản phẩm cải tạo gen của Tà Vu Nhân.
Nói đến nơi mà Ngũ Độc Thú xuất hiện chính là Hồng Tùng Lâm, mà vết nứt không gian cũng xuất hiện ở gần đó, liệu có phải Ngũ Độc Thú vốn là sinh vật của thế giới đẫm máu này, nó có phải là thông qua vết nứt không gian mới đến cái nơi Hồng Tùng Lâm kia?
Tần Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Tà Vu Nhân thường rất tà ác, nếu như có thể Tần Vũ không muốn đối phó họ, rất nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy chủ nhân ban đầu của thế giới nhỏ bé đẫm máu này hẳn là một hoặc nhiều Tà Vu Nhân.
Theo truyền thuyết mà Tần Vũ nghe được, nền văn minh ở các thời đại khác đã bị hủy diệt, nhưng một số con người của văn minh vẫn chưa hoàn toàn tuyệt chủng, trong số họ có người ẩn náu trong những tàn tích tương tự, không gian khác nhau và thế giới nhỏ, thành công truyền lại cho đến hiện tại, chỉ vì một số hạn chế nhất định mà họ không thể xuất hiện ở thế giới trái đất.

Vì vậy khả năng rất cao nơi này là một thế giới nhỏ nơi mà Tà Vu Nhân sinh sống.
Tuy rằng không muốn đối phó với Tà Vu Nhân, nhưng Tần Vũ cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy Tà Vu Nhân trong thế giới nhỏ bé này có khả năng đều đã chết hết rồi.
Có hai nguyên nhân, một là mấy người Kim Tắc Thiên, họ đã đến nơi này hơn ba tháng rồi, nếu như có Tà Vu Nhân đang sống chắc chắn đã phát hiện ra họ, mà với tính cách của Tà Vu Nhân chắc là sẽ giết hết toàn bộ họ hoặc là bắt lại làm đối tượng thí nghiệm, dù sao cũng sẽ không để họ sống tốt.
Thứ hai là Ngũ Độc Thú, rất có khả năng Ngũ Độc Thú là sản phẩm công nghệ biến đổi gen của Tà Vu Nhân, nhìn thế nào thì Ngũ Độc Thú cũng không phải là một sinh vật biến đổi gen thông thường, từ Ngũ Độc Châu trong cơ thể nó có thể nhìn ra được, nó rất quý giá đối với Tà Vu Nhân, chắc chắn sẽ không dễ dàng để nó lưu lạc còn chạy ra thế giới bên ngoài, nhưng nếu như những Tà Vu Nhân này đã gặp phải tình huống bất ngờ thì tất cả đều có thể giải thích rồi.
“Sao vậy?”
Tần Vũ vẫn luôn ngẩn người, rõ ràng là có điều suy nghĩ, điều này khiến tất cả mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, Tần Tiểu Vũ đã biết Tần Vũ từng có một giấc mơ thực sự, vì vậy những thứ mà Tần Vũ biết nhiều hơn người khác rất nhiều, hẳn là phát hiện ra điều gì đó.
Tần Vũ lắc đầu:
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau trở về đi.”
Tần Vũ nói xong từ trên mặt đất đứng lên, hắn đưa thi thể của Ngũ Độc Thú vào trong nhẫn không gian, sau đó đi về hướng lúc đi tới.
Trên đường đi mọi người đều đang suy nghĩ bộ xương vừa nãy rốt cuộc là thứ gì, bộ xương so với của con người có nhiều hơn một cặp xương sườn, chắc chắn không phải là cùng loài với họ.
Đang đi, sắc mặt của ba người Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na, Tần Tiểu Vũ đều có chút nghiêm trọng, họ muốn nói cái gì đó, nhưng Tần Vũ lại nhìn họ, khẽ lắc đầu.
Đi hơn mười phút, đã cách xa đồng bằng chôn xương, Địch Thiếu Phong mới nhịn không được mà hỏi:
“Các người có cảm giác được không? Vừa rồi có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta!”
“Không…không có nhỉ?”
Khổng Vĩ nghe vậy, vội vàng quay đầu lại kiểm tra, nhưng trên đường lại không có gì, ở đâu ra thứ gì theo dõi họ?
Hứa Nặc, Tiền Lập Tân cũng đều là vẻ mặt nghi hoặc, họ cũng giống như vậy không cảm nhận được gì, dù sao họ cũng chỉ là tiến hóa giả cấp một, độ nhạy bén của giác quan kém xa so với bốn người Tần Vũ.
“Quả thật có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Bạch Tiểu Na trầm giọng nói:
“Nhưng lúc tôi lặng lẽ quay đầu lại căn bản không phát hiện ra bọn chúng ở đâu.”
Mà Tần Tiểu Vũ cũng nói:
“Hôm qua lúc chúng tôi đến đây cũng có cảm giác như vậy, chỉ là vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra cả.”
Mọi người cùng nhau thăm dò xung quanh, nhưng không phát hiện được cái gì, Tần Vũ lắc đầu nói:
“Linh khí của bọn chúng đã biến mất rồi, đoán chừng không tìm được nữa, chúng ta vẫn là quay về thôi.”
Lúc này cảm giác rình mò kia đã biến mất, mọi người chỉ có thể đi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận