Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 259 - Mắt

Tần Vũ thấy vậy khẽ gật đầu, thật ra thì cùng một dị năng trong tay mỗi người khác nhau sẽ có cách sử dụng khác nhau, một phần là tiến hóa giả có phù hợp với dị năng hay không, độ phù hợp cao sẽ phát huy dị năng càng mạnh, một phần khác là không ngừng luyện tập.
Ví dụ như thật ra thì dị năng hỏa của Tần Vũ độ phù hợp cũng không thấp, nhưng cũng không thể nói cao, hắn dựa vào nỗ lực không ngừng mới có thể thành thục được dị năng này, Hứa Nặc một lần có thể tạo ra nhiều lưỡi dao gió, lại điều khiển từng lưỡi dao rất chuẩn, rõ ràng đã bỏ nhiều công sức để luyện tập dị năng.
"Sao ngươi cẩn thận vậy?"
Tần Tiểu Vũ nghi ngờ nói, cô nhìn Hứa Nặc cắt không vào phần thân, cẩn thận quá.
Hứa Nặc giải thích:
"Chu kỳ sinh trưởng của thực vật biến dị này rất nhanh, chỉ cần không làm hỏng toàn bộ phần cây, mấy tuần sau có thể nữa thu hoạch một lần."
"Thì ra là như vậy."
Tần Tiểu Vũ bừng tỉnh.
Không lâu sau tất cả tinh cây bắp đều bị dao gió của Hứa Nặc cắt, Tiễn Lập Tân, Khổng Vĩ cũng tới hỗ trợ, đựng vào từng bao bố, sau đó đeo ở trên lưng.
Tác dụng của ba người Hứa Nặc đi theo Địch Thiểu Phong, Bạch Tiểu Na chính là thế này.
"Mùi gì vậy?"
Bỗng nhiên chóp mũi Tần Tiểu Vũ khẽ ngửi, nàng ngửi thấy một mùi hôi thối.
Khổng Vĩ đã lớn tiếng nhắc nhở:
"Cẩn thận, có một con tang thi thú tới!"
"Ùng ùng!"
Quả nhiên, không lâu sau vang lên một hồi bước chân vang dội, một bóng đen khổng lồ vọt tới bên này, bất ngờ là một con tê giác cao ba bốn thước.
Trên đầu con tê giác to trên đầu có cái sừng dài một mét, giống như có thể xé bầu trời vậy.
Thịt trên người con tê giác đã thối rữa, không cần nhiều lời, nó là một con thi thú.
Sự khác biệt lớn nhất giữa dị thú và thi thú chính là chúng giống như tang thi, không cần thức ăn vật cũng có thể sống sót, nhưng dị thú bình thường rất thông minh, thi thú không có phần trí khôn như vậy, trí khôn giống như tang thi thông thường.
Trong hai mắt con thi thú tê giác này toàn máu đỏ, tê giác vốn là động vật ăn cỏ, nhưng sau khi biến thành thi thú răng trong miệng nó mọc dài như tang thi, hung hãn vô cùng.

Tê giác mắt đỏ như máu, chạy đâm về phía mọi người, ba người Hứa Nặc đều sợ hãi lui về phía sau mấy bước, họ mặc dù đều là tiến hóa giả, nhưng cũng biết rằng thực lực họ không đối phó được với con tê giác này.
"Để ta xử lý!"
Địch Thiểu Phong tiến lên một bước, hắn xắn tay, mặt đầy ý chí chiến đấu.
Tần Tiểu Vũ chế nhạo nói:
"Chuẩn bị xong quần áo rồi à?"
Địch Thiểu Phong không đáp:
"Đối phó con này không cần dùng bạo y của ta đâu!"
"Nói ít thôi, nó tới rồi đó."
Lúc này Bạch Tiểu Na nói không nể nang chút nào.
Địch Thiểu Phong cười ha hả, hắn tiến về phía trước ra mấy bước, nhìn con tê giác đang lao đến cực nhanh, không hề sợ hãi.
Khi con tê giác vọt tới trước mặt cách hắn chỉ mười thước, Địch Thiểu Phong hành động.
Hai cánh tay Địch Thiểu Phong nhanh chóng hóa to, từng mảng vảy đen thui hiện lên, cánh tay hóa thành móng thú đen láy, trong mắt Địch Thiểu Phong lóe lên màu vàng như dã thú.
"Mắt!"
Khi còn cách khoảng mười thước con tê giác đột nhiên tăng tốc lao về phía Địch Thiểu Phong, nó liền tựa như một viên thiên thạch đâm về phía Địch Thiểu Phong, đầu lâu nó rũ thấp xuống, cái sừng bén nhọn ngắm thẳng vào ngực Địch Thiểu Phong, nếu như bị đâm trúng, khối sắt cũng bị đâm cho nát như bùn.
"Gào!"
Địch Thiểu Phong rống một tiếng tức giận, hai cánh tay đột nhiên lộ ra, bọc lại sừng của con tê giác.
"Xì!"
Con tê giác tiến hóa đã tăng sức mạnh thêm mười bảy mười tám lần, hình thể lại to lớn, trải qua thười gian chạy nước rút như vậy, cú húc của nó chắc chắn rất mạnh, Địch Thiểu Phong bị húc đến mức lùi về sau vài bước, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Địch Thiểu Phong lùi về sau bốn năm bước, hai cánh tay hắn ôm thật chặt sừng của tê giác, cuối cùng đã áp chế được thế xông tới của nó.
"Sức khỏe thật!"
Tần Tiểu Vũ thán phục.
Đám người Hứa Nặc lại vô cùng hưng phấn nhìn, Địch Thiểu Phong ở doanh trại của họ là một trong những người mạnh nhất, thấy hắn ra tay đúng là khiến cho họ rất bất ngờ.
Con tê giác lắc đầu, đung đưa cơ thể, muốn hất văng Địch Thiểu Phong ra, nhưng Địch Thiểu Phong cứ như là một ngọn núi vậy, nó không thể nào làm hắn di chuyển.
"Gừ!"
Địch Thiểu Phong gầm thét, giống như thú dữ thời cổ, hai cánh tay hắn phát lực, một cú hất, con tê giác bị hắn ném đi!
Con tê giác to lớn bị Địch Thiểu Phong cầm sừng quăng đi, tình cảnh vô cùng chấn động, bốn chân ngắn ngủn của con tê giác bị nhấc khỏi mặt đất, không ngừng vùng vẫy, nhưng không có chút lực nào.
Địch Thiểu Phong cử động cánh tay, rồi sau đó giơ tay cầm sừng con tê giác qua đỉnh đầu, nặng nề vứt ra sau lưng.
"Ầm!"
Cơ thể con tê giác to lớn nặng nề đập xuống mặt đất, đám người Hứa Nặc cảm giác mặt đất rung chuyển dữ dội, họ đều không đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận