Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 387 - Nguy Cơ Mất Mạng

Đúng vậy, nếu mười chiến thần chết hết, trước không nói đến những hậu quả khác, chỉ riêng lòng tin của người lính, tiến hóa giả ở thành phố Thiên Mông thôi đã là đả kích mang tính hủy diệt rồi. Trong thời tận thế, thế giới vốn có đã bị hủy diệt, bất kỳ lúc nào mọi người cũng có nguy cơ mất mạng, trong tình huống đó mỗi người đều cần tín ngưỡng mới có thể sống tiếp. Cũng như tác dụng của mười chiến thần không chỉ dùng để đối phó với quái vật mạnh mẽ, sự tồn tại của họ vốn là nơi gửi gắm tinh thần cho tất cả mọi người. Trong mắt mọi người, họ là anh hùng, chiến thần chưa từng thua cuộc, có họ ở đây không quái vật nào đe dọa được an toàn của người dân. Dưới sự cường điệu có chủ đích của quản lý cấp cao ở thành phố Thiên Mông, mười chiến thần đã trở thành tín ngưỡng trong lòng người lính và cư dân bình thường. Nếu mười chiến thần tử thương thê thảm, tín ngưỡng của đa số mọi người đều sụp đổ, chắc chắn sẽ khiến thành phố Thiên Mông tổn thương gân cốt.
Lúc này bất kể là Lý Hồng Minh, Khổng Định Quốc hay Triệu Hưng Thụy đều có nỗi xúc động muốn giảng hòa với Tần Vũ, nhưng giờ đây họ không thể nói ra lời hòa giải được. Không vì cái khác, chỉ vì Tần Vũ khiến Giang Hồng, Cẩu Thiên Sương trong mười đại chiến thần một tàn phế, một mất mạng, còn tuyên bố bảo tất cả mọi người xin lỗi Tần Vũ. Trước mặt nhiều người như vậy mà muốn người ở địa vị cao như họ phải chủ động xin lỗi, còn là bị ép buộc, thật sự còn khó chịu hơn so với giết họ. Hơn nữa họ cúi đầu đồng nghĩa với cả thành phố Thiên Mông đều cúi đầu, tin rằng tất cả mọi người không thể chấp nhận kết quả này. Lý Hồng Minh chưa bao giờ nghĩ mình phải đối mặt với lựa chọn như vậy, trán hắn nổi gân xanh vì tức giận, nghiến răng ken két, thốt lên từng câu từng chữ:
“Ngươi đừng mơ!”
Khổng Định Quốc lớn tiếng hét:
“Giết hắn, giết hắn cho ta, ai có thể giết hắn, Khổng Định Quốc thề sẽ dùng hết tài nguyên bồi dưỡng người đó!”
Khổng Định Quốc biết rõ trong số nhiều người như vậy chỉ hắn là có thù oán lớn nhất với Tần Vũ, hắn chỉ có thể cổ động hết tất cả để giết chết Tần Vũ. Trong lòng Khổng Định Quốc đã mắng Khổng Như Long đến máu chó đầy đầu, chọc ai không chọc, nhất quyết phải chọc đến sát tinh này, chẳng phải muốn tìm chết sao?
“Giết!”
Tần Vũ thấy thái độ Khổng Định Quốc kiên quyết, hắn cũng không nói gì nữa, bản sao lao tới tấn công Phan Văn Bân. Sắc mặt Phan Văn Bân hoảng hốt, có xúc động muốn bỏ chạy, nhưng hắn biết rõ từ khi trở thành chiến thần, hắn đã không thể làm chủ chuyện sống chết của mình nữa. Nếu lúc này hắn dám bỏ trốn, không cần Tần Vũ giết, thiết bị được lắp vào cơ thể hắn sẽ nổ tung, thoáng chốc khiến hắn không còn xương cốt. May mà lúc này Tống Tinh, Viên Cao đã đứng trước mặt hắn, Viên Cao trầm giọng nói:
“Đây chỉ là phân thân thôi, ba chúng ta bắt tay nhau nhất định thắng được hắn!”
“Ừm, một phân thân mà thôi, ta và Viên Cao chắn trước mặt, Phan Văn Bân ngươi ở phía sau dùng niệm lực khống chế hắn, trợ giúp chúng ta.”
Sắc mặt Tống Tinh nghiêm nghị, làn da trên người hắn có nhiều nếp nhăn hơn, rắn chắc hơn, như thể đã thật sự hóa thành một thân cây.
“Được!”
Phan Văn Bân cũng biết rõ, lúc này chỉ có thể tử chiến, hắn đành phải hi vọng bản sao không mạnh như bản thể Tần Vũ, hoặc bị hạn chế thời gian, nếu có thể kéo đến khi chiến đấu phía Đổng Khinh Viêm kết thúc lại càng tốt.
“Bùm!”
Viên Cao dẫn đầu, chiến đấu với bản sao Tần Vũ. Mà bên kia, bản thể Tần Vũ lao về phía Đổng Khinh Viêm như một con thú hung hăng, cơ thể hắn bao phủ sương trắng, chỉ cần đám chim lửa chạm vào sương trắng sẽ tiến vào chân không chẳng còn dưỡng khí, lập tức dập tắt.
“Rốt cuộc đó là gì?”
Đổng Khinh Viêm kinh hãi:
“Lẽ nào là dị năng vô hiệu hóa?”
“Chỉ cần không chạm vào sương trắng là được rồi đúng không?”
Đổng Khinh Viêm cắn răng, cô ta lập tức thay đổi chiến thuật. Từng con chim lửa chắn trước mặt Tần Vũ, nhưng không xông thẳng vào sương trắng nữa, mà nổ tung bên ngoài màn sương trắng.
“Bùm!”
Từng con chim lửa nổ tung phía trước Tần Vũ, dâng lên luồng khí va chạm khủng khiếp, luồng khí xẹt qua như cuồng phong, thậm chí còn thổi bay sương mù trắng bao phủ trên người Tần Vũ.
“Ồ?”
Tần Vũ hơi ngạc nhiên, Đổng Khinh Viêm không chỉ có mức độ phù hợp dị năng cao, còn rất có ý thức chiến đấu, vậy mà nghĩ ra được dùng chiêu này phá độc tan chảy của hắn, có điều lúc này Tần Vũ đã cách Đổng Khinh Viêm khoảng mười mét.
“Vù!”
Với tốc độ của Tần Vũ, khoảng cách mười mét chẳng cần đến một hơi thở, chỉ thoáng chốc huyết diễm trong tay hắn như rắn độc thè lưỡi, đâm thẳng vào cổ họng Đổng Khinh Viêm.
“Tốc độ nhanh quá!”
Đổng Khinh Viêm thầm kinh ngạc, tuy một thương của Tần Vũ rất đơn giản, nhưng dường như có thể bỏ qua hết mọi lực cản, nhanh đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận