Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 491 - Mùi Thịt Người

Có người sống sót nghe được còi báo động chỉ run lẩy bẩy từng người chốn trong vào nhà, không dám đi ra.
"Tình huống gì vậy?"
Ở đây là tầng hai, ba người Tần Vũ xuyên qua cửa sổ thấy được ở cửa thôn, một nhóm hơn mười người không chút kiêng kỵ đi vào trong thôn nhỏ, họ ai cũng mặt mày nghênh ngang vênh váo, mặt đầy hung tợn, không để người xung quanh vào trong mắt.
Người cầm đầu hơn mười người này là một tên đàn ông trung niên, quả thực khó có thể tưởng tượng ở nơi khan hiếm lương thực như tỉnh Phi Tuyết mà vẫn còn người mập như vậy, mà tất cả những người khác đều có tinh thần phấn chấn, không giống người ở tận thế chút nào.
Thấy nhóm người này, Tần Tiểu Vũ nhíu mày, bởi vì hắn ngửi thấy mùi thịt người trên người họ, Tần Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn. Hắn không có hứng thú tranh đấu với mấy người này, hắn không phải sứ giả chính nghĩa, dù sao hắn thấy người ở đây cũng đều khó thoát khỏi cái chết.
Lúc Phùng Tử Kiệt thấy cái tên mập này vô cùng kích động nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi, thậm chí trong mắt cũng bắn ra ngọn lửa hận thù.
Đám người Tạ Thụy, Bành Phàm tất cả đều đi tới đường, sau khi họ thấy nhóm người đàn ông trung niên mập mạp sắc mặt tất cả đều khó coi.
Tạ Thụy trầm giọng nói:
"Mao Đại Bàn, tại sao các ngươi lại tới nữa?"
Người trung niên mập mạp được gọi là Mao Đại Bàn cười ha hả, lộ ra một hàm răng vàng khè, thậm chí ở phía trên còn cặn tia máu, hắn nói:
"Đương nhiên là đến thu phí bảo kê rồi."
Tạ Thụy sắc mặt biến đổi:
"Bốn ngày trước chúng ta mới đóng qua lương thực, còn chưa tới thời hạn một tuần nữa!"
Mao Đại Bàn thản nhiên nói:
"Bây giờ càng ngày càng khó lăn lộn, thức ăn thưa thớt, cho nên lão đại chúng ta nói, một tuần thu phí bảo kê một lần đổi thành hai lần một tuần."
Tạ Thụy cả giận nói:
"Làm sao chúng tôi gom được nhiều thức ăn như vậy chứ?"
Như đã dự đoán từ trước, Mao Đại Bàn cười ha hả:
"Doanh trại các ngươi có thể nuôi nhiều người như vậy, còn dám nói không có thức ăn?"
Trên mặt đám người Tạ Thụy, Bành Phàm đều lộ ra vẻ giận dữ, mỗi người họ thức ăn mỗi bữa ít đến đáng thương, chỉ có thể giúp mọi người cầm hơi mà thôi, nếu như đối phương còn muốn thức ăn của họ, họ không có cách nào có thể sinh tồn cả.
Tạ Thụy sắc mặt khó coi nói:
"Chúng ta không lấy thức ăn ra, ngươi cũng đừng dùng lão đại các ngươi dọa ta, không lấy được là không lấy được, giết chúng ta cũng không có cách đâu!"
Mặt Mao Đại Bàn không biến sắc, hắn bình thản nói:
"Chúng ta không tới nói lý với ngươi, nếu các ngươi không lấy thức ăn ra, vậy thì dùng người đi, năm người là được rồi, bất kể là trai hay gái, chúng ta không kén ăn."
Bành Phàm, Tạ Thụy vừa giận vừa sợ, lời như vậy đối phương còn dám nói ra? Dùng người để làm thức ăn! Rõ ràng là ăn thịt người!
Thấy sắc mặt đám người Tạ Thụy, sắc mặt Mao Đại Bàn lạnh đi:
"Đây không phải thương lượng điều kiện với các ngươi đâu, đây là mệnh lệnh, chỉ dẫn năm người đi là ưu đãi cho các ngươi đó, lần sau nếu không lấy thức ăn ra đây thì ta mang đi mười người, còn ai dám cãi lại Ác Lang bọn ta, trừ phi tất cả các ngươi đều muốn chết!"
Nắm đấm siết chặt trên tay Tạ Thụy chậm rãi buông thõng, trong nháy mắt hắn giống như già đi mười tuổi, nói với Bành Phàm:
"Ngươi. . . Ngươi mang cho họ năm người đi. . ."
Bành Phàm không thể tiếp nhận lắc đầu nói:
"Cái. . . Cái này làm sao làm thế được. . ."
Mà ở trong phòng trên tần ghia, Phùng Tử Kiệt siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt bắn ánh lửa hận thù tán loạn:
"Là họ. . . Là họ giết ba mẹ ta. . ."
Hai người Tần Vũ đều sửng sốt một chút, sắc mặt Tần Vũ lạnh đi, mà Tần Tiểu Vũ đứng lên, cô trầm giọng nói:
"Những người này. . . Không xứng sống trên cõi đời này."
Trên đường phố, Phùng Tử Kiệt không để ý tới những người đang suy sụp, hắn móc trong ngực ra một tờ giấy sau đó cười nói:
"Ngoài ra còn có một chuyện giao cho các ngươi, nếu như gặp được hai người trên hình vẽ, lập tức bắt bọn hắn lại hoặc là thông báo cho bọn ta, chúng ta sẽ thưởng cho các ngươi phần thưởng khó tưởng tượng được."
Khi thấy hai người được vẽ trên tờ giấy, đám người Bành Phàm, Tạ Thụy ngây ngẩn, đến cả đám người Tần Vũ cũng ngây ngẩn.
Tần Tiểu Vũ nhìn chằm chằm bức vẽ kia một hồi lâu sau có chút giật mình nhìn về phía Tần Vũ:
"Đây là ta. . . Và ngươi?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận