Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 386 - Sợ Hãi

“Không…không ổn!”
Cẩu Thiên Sương sợ hãi, vì bản sao như con thú hung hăng đâm thủng tường băng, chỉ còn cách hắn chưa đến mười mét, hơn nữa đôi mắt lạnh lùng của bản sao Tần Vũ nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên đã khóa chặt hắn. Lúc này những người khác muốn cứu cũng không kịp, trong lòng Cẩu Thiên Sương hoảng sợ muôn phần, nhưng hắn biết rõ cũng chỉ có thể liều chết một phen!
“Giết!”
Lúc này Cẩu Thiên Sương cắn răng, thấp giọng gầm lên, băng sương trong tay hắn ngưng tụ thành trường mâu bằng băng trong suốt, muốn đâm vào ngực bản sao Tần Vũ! Nhưng trường mâu vừa tiến vào phạm vi sương trắng của bản sao Tần Vũ đã bắt đầu tan chảy, Cẩu Thiên Sương liều mạng rót năng lượng gien vào trường mâu bằng băng để chống lại lực tan chảy kia, đôi mắt hắn đỏ ngầu, biết rõ sinh tử chỉ trong một đòn này. Cẩu Thiên Sương định sẵn phải thất vọng, đòn tấn công dễ dàng như vậy sao có thể làm gì được bản sao Tần Vũ đã sở hữu toàn bộ thực lực của bản thể?
“Bùm!”
Ánh sáng vàng kim ngưng tụ trên bàn tay phải của bản sao Tần Vũ, hắn trở tay đập lên trường mâu băng, trường mâu băng cứng rắn kia phát ra tiếng vang giòn giã, vỡ nát thành băng vụn dưới đất.
“Xong…xong rồi…”
Cẩu Thiên Sương tuyệt vọng, không chờ hắn có thêm động tác, bản sao Tần Vũ đã đâm một thương, cắm vào ngực hắn, xuyên thủng sang bên kia. Bản sao Tần Vũ giơ một tay lên, nhấc Cẩu Thiên Sương bị xiên qua trường thương lên cao.
“Khụ khụ…”
Hai chân Cẩu Thiên Sương rời đất, không ngừng ho ra máu, hắn thấy máu cả người mình như bị trường thương kia nuốt chửng. Mắt hắn ngập vẻ hoảng sợ, nhưng không thốt nổi một chữ, vì ngực bị đâm xuyên, đau đớn ho khan. Ánh mắt bản sao Tần Vũ lạnh lùng nhìn về phía xa:
“Bây giờ chịu nhận lỗi chưa?’
Sắc mặt Triệu Hưng Thụy u ám, mà lửa giận trong mắt Lý Hồng Minh như sắp bắn ra, đây là lần đầu tiên trong đời họ bị một thằng nhóc chỉ trỏ muốn họ nhận lỗi. Khổng Định Quốc thấy thế phẫn nộ quát lớn:
“Thằng nhóc thối, tốt nhất ngươi hãy dừng tay, nếu không…”
Nhưng không chờ Khổng Định Quốc nói hết lời uy hiếp, bản sao Tần Vũ đã vung vẩy trường thương, trong ánh mắt tuyệt vọng của Cẩu Thiên Sương, chớp mắt đã nện cơ thể hắn ta xuống đất.
“Ầm!”
Mặt đất nứt thành một cái hố sâu, cái xác bị tàn phá không còn hình người của Cẩu Thiên Sương nằm trong hố sâu, hắn đã mất mạng. Giọng nói thản nhiên, lạnh lùng khiến người ta lạnh lòng của Tần Vũ truyền vào tai mỗi người:
“Nếu các ngươi không chịu nhận lỗi, không cho ta công bằng, vậy ta sẽ giết sạch từng người một!”
Toàn trường yên tĩnh, một trong mười chiến thần Cẩu Thiên Sương đã chết như vậy, mà Tần Vũ còn tuyên bố muốn giết nhiều chiến thần hơn, trong lòng tất cả mọi người bỗng dâng lên nỗi sợ hãi kỳ lạ.

“Cẩu Thiên Sương...cứ thế chết rồi?”
Khổng Định Quốc không dám tin, trong thời gian ngắn ngủi, ba chiến thần dưới trướng hắn, một người tàn phế, một người chết. Lúc này vẫn còn sớm, bầu trời vừa tờ mờ sáng, không ít tiến hóa giả vây xem xung quanh vô thức sờ trán, ướt đẫm, không biết là sương sớm hay là mồ hôi lạnh do họ quá sợ hãi. Viên Cao muốn lao qua đó giúp đỡ bỗng ngơ ngác, hắn không ngờ mình còn chưa kịp giúp đỡ, một thương của Tần Vũ đã nện cơ thể Cẩu Thiên Sương biến dạng vặn vẹo dưới đất, hoàn toàn mất mạng.
“Cẩu Thiên Sương đại nhân...hắn thật sự chết rồi sao?”
Có tiến hóa giả nuốt nước bọt, khó lòng chấp nhận, nhưng sự thật bày ra trước mắt, họ không chấp nhận cũng hết cách. Cẩu Thiên Sương quả thật đã chết, hắn cũng là chiến thần đầu tiên chết hôm nay. Tô Nguyên, Miêu Thụy trợn mắt há miệng, Tần Vũ có thể giết chết một chiến thần khi bị sáu chiến thần bao vây tấn công, thực sự đáng sợ đến cực điểm.
“Anh trai mạnh quá!”
Linh Tâm Nhi hưng phấn, mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt cô nhìn Tần Vũ đầy sùng bái, cô chưa từng nghĩ một người lại có thể mạnh đến mức này. Cô nhớ lại cách đây không lâu vì bảo vệ cô mà bố mẹ bị tang thi giết chết nuốt vào bụng, trong lòng cô buồn bã, nếu lúc đó cô có thể sở hữu một phần mười thực lực của Tần Vũ, sẽ thay đổi được vận mệnh của họ phải không? Tần Tiểu Vũ cũng rất phấn chấn, sự mạnh mẽ của Tần Vũ khiến cô tự hào, hơn nữa trong lòng cô biết rõ, Tần Vũ đột nhiên chọn cách kịch liệt này để rung chuyển thành phố Thiên Mông cũng chỉ vì cô, trong lòng cô rất cảm động, cô thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Mà bản sao Tần Vũ lạnh lùng nhìn Lý Hồng Minh:
“Vẫn là câu nói ban nãy, lập tức xin lỗi chúng ta, đồng thời để ta vào kho thành phố Thiên Mông chọn bảo vật, ngoài ra phải để ta thăm dò di tích mà các ngươi đang nắm trong tay, chỉ cần đồng ý, bây giờ ta sẽ dừng lại.”
Mặt mày Lý Hồng Minh đỏ bừng, cắn chặt răng, không nói tiếng nào. Ánh mắt Tần Vũ lập lòe:
“Lẽ nào ngươi muốn tất cả chiến thần đều bị giết chết? Dù vẫn có thể bồi dưỡng chiến thần mới thêm lần nữa, nhưng lần này ta giết sạch họ, nếu xuất hiện quái vật quân đội không thể đối phó được, e rằng các ngươi sẽ rất khó chịu nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận