Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 991: Hiện thực thương nghiệp thổi phồng (length: 8061)

Cục điều tra bên kia đã tra ra Lý Vân, muốn thông qua Lý Vân để bắt được tổ chức kia.
Vừa đúng Khương Dư Tuyết lại là học sinh của trường này, tự nhiên trở thành người chấp hành nhiệm vụ lần này.
Lý Vân chỉ là một người bình thường, đối với Khương Dư Tuyết mà nói thì không khó đối phó.
Ai ngờ được, Ngân Tô lại xuất hiện ở trường học, còn mang bộ dạng của Lý Vân.
Ngân Tô chỉ vào trong phòng vệ sinh, "Hắn ở bên trong, ta dùng mặt của hắn đi làm chút chuyện khác."
Trong phòng vệ sinh yên ắng không một tiếng động, Khương Dư Tuyết xem chừng trạng thái hiện tại của Lý Vân chắc là đang choáng váng.
Khương Dư Tuyết tò mò muốn biết Ngân Tô đang làm gì, nhưng lại không tiện hỏi, đành uyển chuyển hỏi: "Tô tỷ tỷ có cần ta giúp gì không?"
Ngân Tô lắc đầu: "Không cần."
Khương Dư Tuyết thất vọng, "Vậy Tô tỷ tỷ có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi ta."
"Được."
Ngân Tô đồng ý, để Khương Dư Tuyết đi bắt Lý Vân, còn nàng thì rời khỏi phòng vệ sinh, đi về hướng thao trường.
Trước đó nàng đã quan sát kỹ tất cả bạn học bên cạnh Dụ Duy, lúc này biến thành bộ dạng của Lý Vân, bất kể là đi đứng hay thần thái, cơ bản đều không có sơ hở.
Dù sao thì nàng cũng không cần phải luôn ẩn mình, chỉ cần tới gần Dụ Duy là được.
...
...
Trên bãi tập, lúc này đang là giờ nghỉ giữa buổi, Dụ Duy và vài bạn học khác đang ngồi dưới bóng cây uống nước nghỉ ngơi.
Dụ Duy cầm ly nước uống dở trong tay, cụp mắt nhìn mấy ngọn cỏ dưới đất.
Hắn luôn cảm thấy hôm nay có gì đó là lạ. . .
Nhưng sân trường vẫn là sân trường quen thuộc của hắn, không có người lạ nào xuất hiện, lịch học cũng không có gì thay đổi.
Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào?
"Tập hợp, tập hợp!!"
Từ xa các huấn luyện viên bắt đầu huýt sáo.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, các bạn học lập tức than vãn: "Không phải chứ. . . Mới nghỉ ngơi được bao lâu đâu."
"Còn để cho người ta sống nữa không."
"Ông trời ơi, con muốn hôn mê rồi, mau giúp con gọi xe cứu thương."
"Tôi phải chết ở đây mất. . ."
Than vãn thì cứ than vãn, mọi người vẫn kéo cái thân mệt mỏi đứng dậy, nhanh chóng đi về chỗ tập hợp của lớp mình.
Chậm thì sẽ bị phạt. . .
Dụ Duy và vài bạn học cũng nhanh chóng chạy về phía bên kia.
Trên bãi tập học sinh đi qua đi lại, trong đám đông chen chúc, Dụ Duy thấy Lý Vân đang chạy về phía bọn họ.
Lý Vân vượt qua đám người, rất nhanh đã đến trước mặt hắn.
Tim Dụ Duy không khỏi đập thình thịch mấy tiếng, không đúng. . .
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thủ đoạn của Dụ Duy đã bị bắt lại, hắn chợt nhìn thẳng vào mắt Lý Vân, tim trong một cái chớp mắt như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt hắn toàn bộ biến thành quang ảnh, lướt qua trước mắt hắn.
Hắn từ trên cao rơi xuống, gió thổi bên tai, tiếng rít át hết mọi thứ.
"Ầm!"
Dụ Duy nện xuống bãi cỏ mềm mại.
Không. . . Không phải bãi cỏ.
Bãi cỏ nhà ai lại có chất dịch nhờn như thế này?
Hai tay Dụ Duy đều dính đầy chất dịch nhờn, hắn dùng sức lắm mới rút mình lên được khỏi mặt đất, dẫm lên bất kỳ chỗ nào cũng dính cả người.
Dụ Duy nhìn xung quanh, trong hoàn cảnh âm u mờ mịt, đứng sừng sững mấy công trình trò chơi của công viên. . .
Công viên trò chơi?
Lý Vân. . . Không, người kia không phải Lý Vân, người kia đã đưa mình đến phó bản?
Dụ Duy mở bảng cá nhân lên xem thử, không có nhắc nhở trò chơi, vậy nghĩa là không phải đang trong phó bản.
Chết tiệt. . .
Dụ Duy cảm thấy mặt đất dưới chân đang lún xuống, hắn không dám ở đây quá lâu, vội vã đi về hướng có đường.
Cảm giác sền sệt dưới chân không khác gì keo dính, Dụ Duy cố tìm lối đi, lót đồ trên bề mặt, lúc này mới đi ra khỏi khu vực đó.
Nhưng mà hắn vừa bước lên 'đường' lại là một con sông, hắn trực tiếp chìm xuống nước.
Nước lạnh lẽo như sinh vật sống bao trùm hắn, hắn hoàn toàn không cách nào nổi lên, vùng vẫy mấy cái trên mặt nước, vẫn bị 'túm' xuống làn nước sâu.
...
...
Trên bãi tập.
Các lớp đã xếp thành đội hình chỉnh tề, trong đội ngũ lớp 11, mấy bạn học đứng thành hàng phát hiện một chỗ trống.
"Kỳ lạ, Dụ Duy đâu?"
"Hình như hồi nãy tao thấy Lý Vân trở lại rồi mà, sao không thấy bọn họ đâu hết."
"Tởm vậy, hai người này không phải nhân lúc nãy mà chuồn rồi đấy chứ?"
"Đã thế còn không rủ chúng ta, đúng là lũ bất nhân."
Bọn họ nghĩ là hai người này không chịu nổi huấn luyện vất vả nên đã bỏ trốn, cho nên khi huấn luyện viên hỏi, thì rất có tình nghĩa anh em mà nói không biết.
Trong lúc huấn luyện, có học sinh thực sự sẽ lười biếng, lớp bên cạnh cũng chạy mất hai người.
Bởi vậy huấn luyện viên cũng không quá căng thẳng, chỉ sai người đi tìm xem bọn họ trốn chỗ nào.
Khương Dư Tuyết bên kia vừa lúc đưa Lý Vân thật đến xe, nghe huấn luyện viên nói đang tìm Lý Vân cùng một học sinh tên Dụ Duy kia, nàng liền nghĩ đến Ngân Tô ngay.
Bọn họ đang điều tra Lý Vân, đương nhiên cũng đã tìm hiểu rõ cả bạn học xung quanh hắn.
Cái tên Dụ Duy này quan hệ rất tốt với Lý Vân. . .
Lý Vân bị nàng bắt rồi.
Tô tỷ tỷ biến thành dáng vẻ của Lý Vân. . . Dụ Duy lại không thấy đâu, có phải có liên quan đến cô ấy không?
Khương Dư Tuyết suy nghĩ một chút, cẩn thận gửi cho Ngân Tô một tin nhắn, ở cuối còn thêm một câu là có thể giúp cô ấy xử lý vấn đề tiếp theo.
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Khương Dư Tuyết liền xem việc mất tích của Dụ Duy cũng nằm trong nhiệm vụ lần này của bọn họ, kiếm lý do nói với trường học và huấn luyện viên, như vậy bọn họ sẽ không tìm nữa.
Còn việc Tô tỷ tỷ bắt Dụ Duy đi làm gì. . .
Tô tỷ tỷ cũng không phủ nhận, vậy chứng tỏ việc cô ấy làm không sợ cục điều tra bên này biết, nên hẳn là không phải bắt nhầm người.
Chắc hẳn là Dụ Duy có vấn đề gì đó.
Khương Dư Tuyết báo lại chuyện này cho Nghiêm Nguyên Thanh, Nghiêm Nguyên Thanh bảo nàng cứ chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình, chuyện này để hắn xử lý.
Ngân Tô đã trở về bên chỗ Khang Mại.
Khang Mại đưa nàng đi thang máy lên lầu phụ thứ hai.
Ngân Tô chưa từng đến nơi này.
Ra khỏi thang máy, sẽ đi qua hai cánh cửa đóng kín, cần phải có Khang Mại xác thực mới có thể qua.
Sau khi qua cửa, phía sau là hành lang.
Ngân Tô đưa tay sờ lên hành lang, cảm giác tay chạm vào thấy hơi sần, nhưng nó lại giống như thạch hoa quả, có chút mềm mại, không giống với vật liệu xây dựng ngoài thị trường.
"Đây là vật liệu gì?"
"Đây là loại vật liệu có hoạt tính được tạo ra trong phó bản trò chơi." Khang Mại nói: "Nếu có người xông vào, nó sẽ phong tỏa toàn bộ đường đi."
Hành lang thông với một cánh cửa khác, sau khi đi qua, không gian liền trở nên trống trải.
Những tấm kính lớn trong suốt phân chia thành các khu vực khác nhau, bên trong có không ít người đang làm việc.
"Đây là khu nghiên cứu." Khang Mại nói: "Cứ yên tâm, những thứ nghiên cứu ở đây đều là không nguy hiểm. Đồ vật nguy hiểm thì sẽ nghiên cứu ở phòng riêng."
Ngân Tô gật gù: "Chậc, buôn bán nhỏ."
Khang Mại: "..."
Khang Mại đưa Ngân Tô xuyên qua khu nghiên cứu này, đi vào một hành lang khác, hai bên hành lang đều là những cánh cửa màu đen.
Khang Mại mở một trong số đó ra.
Bên trong là một căn phòng trống, không có bất kỳ vật phẩm nào, ngay cả đầu gió cũng không thấy, lối ra duy nhất là cánh cửa vừa được mở này.
"Ở trong căn phòng này có thể khiến người chơi không thể dùng được kỹ năng và đạo cụ." Khang Mại giới thiệu với Ngân Tô, còn có chút đắc ý: "Cái này giống loại của cục điều tra đấy."
Đây là chỗ tốt nhất để nhốt người chơi.
"Oa, ông Khang thật tuyệt vời!" Ngân Tô rất nể mặt, vỗ tay bốp bốp.
Khang Mại: "..."
Không phải để cô ấy dùng kiểu này mà.
Ngân Tô thổi phồng chuyện làm ăn xong, lại hỏi: "Có thể làm cho người chơi không dùng được kỹ năng và đạo cụ, vậy có cái nào làm cho người chơi không vào trò chơi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận