Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 670: Anh Lan bệnh viện (28) (length: 7761)

Ngân Tô bắt đầu thanh lọc những người đang dính vào các điểm khai mở của trẻ con.
Người chơi vẫn tiếp tục chạy nhanh, hoàn toàn không muốn ở cùng những đứa trẻ sơ sinh này.
Nhưng cũng có người đột nhiên không nỡ rời xa những đứa trẻ, chậm chạp không buông tay, đến khi Ngân Tô bế đứa bé vào tay mới chịu ném ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, người chơi liền tỉnh táo lại, vội vàng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Cái loại cảm tình không nỡ vừa mới nảy sinh với đứa bé này, chắc chắn không bình thường... những đứa trẻ này sẽ ảnh hưởng đến họ.
Nếu như họ cứ chậm chạp không chịu buông tay đứa bé thì kết cục cuối cùng có phải sẽ giống như cái NPC hôm qua không?
Theo việc bọn họ tiếp xúc với đứa bé ngày một nhiều... tình huống như vậy nhất định sẽ ngày càng tệ hơn.
Ngân Tô thanh lọc từ phòng bệnh 201, đến phòng bệnh dành cho người bệnh nặng thì bên trong đã không còn ai, tất cả người chơi đều đã đi ra.
Rất tốt!
Người bệnh nghe lời rất đáng được yêu quý.
Ngân Tô vừa thanh lọc người hoàn mỹ xong thì thấy cô y tá hôm qua đã xuất hiện, nuốt chiếc tạp dề dính đầy máu đào, cô ta lại xuất hiện, đi thẳng về phía Ngân Tô.
"Bác sĩ Tô, cô nói với bọn họ..."
...
...
Ngân Tô đang nói chuyện với cô y tá, còn người chơi và các bà mẹ NPC thì tụ tập tại đại sảnh tầng hai.
Ngân Tô rất nhanh nói xong với cô y tá, đi về phía họ, cô đưa tay vỗ vỗ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người/NPC, sau đó mở miệng cười:
"Các vị bà mẹ, vì sự khỏe mạnh của những đứa trẻ sơ sinh, vào 11 giờ đêm nay, các chị cũng cần phải đến quan sát con mình đấy nhé, xin mời các mẹ chuẩn bị sẵn sữa mẹ, các bé mà đói thì sẽ không tốt cho sự phát triển của chúng đâu, một người mẹ đủ tư cách sẽ không để con mình bị đói."
Mẹ đủ tư cách.
Năm chữ này là do cô y tá mặc áo bông nói.
Ngân Tô không hề thêm bớt, cũng không lược bớt chữ nào, mà truyền đạt y nguyên lại.
"!!"
Bây giờ họ đều xuất hiện tình huống 'không nỡ' đứa bé, đêm nay lại một lần nữa... 11 giờ đêm, cái thời điểm này không tốt chút nào, sắp sửa đến 0 giờ rồi.
Người chơi đã từng đến tòa nhà trẻ sơ sinh hôm qua kể rằng, nơi này có quái vật lang thang.
Ai biết thời gian cụ thể mà những con quái vật đó lang thang là khi nào.
Nếu như vừa đúng lúc đụng phải bọn chúng thì phải làm sao?
Các người chơi đẩy những NPC vui mừng khi nghe có thể thăm hỏi con mình thêm một lần ra phía sau.
Người chơi do Khâu Cảnh dẫn đầu, bao vây nửa vòng xung quanh Ngân Tô.
Nhóm người Dư Bách Sơ hơi dựa về phía sau, đoán chừng muốn quan sát tình hình rồi tính tiếp.
Mà Ô Bất Kinh thì lại muốn lẳng lặng dựa sát vào người Ngân Tô, nhưng bị Tuân Hướng Tuyết kéo lại, túm anh ra khỏi trung tâm đám người, lùi về phía sau quan sát.
Ô Bất Kinh: "..."
Khâu Cảnh ở phía trước lên tiếng: "Cô thật sự là người chơi sao?"
Ngân Tô cười đáp: "Lừa các anh thì tôi có lợi gì à?"
Khâu Cảnh nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao hôm qua cô không nói?"
"Các anh đâu có hỏi." Ngân Tô vẻ mặt vô tội: "Tôi không thể thấy các anh liền hô to 'Tôi là người chơi' chứ? Làm như vậy tôi giống như mắc bệnh gì đó vậy."
Khâu Cảnh: "..."
Đinh Nguyên Khôn ở bên cạnh Khâu Cảnh là một người nóng tính: "Nếu cô là người chơi, vậy cô cứ ở trong tòa nhà trẻ sơ sinh, có manh mối gì không?"
Ngân Tô gật đầu: "Manh mối thì có nhưng mà..."
"Cái gì?"
"Không phải chứ, sao anh có ý tứ hỏi xin manh mối của tôi vậy?!!" Ngân Tô trừng mắt: "Anh không biết ngại sao?"
"..."
Giọng điệu của Ngân Tô khiến cho Đinh Nguyên Khôn bị nghẹn họng.
Đám người Khâu Cảnh tìm được manh mối, người khác muốn biết thì cũng phải bỏ điểm tích lũy ra mua... vậy mà bây giờ có người lại mặt dày hỏi xin manh mối không.
Trong đám người có người không nhịn được cười ra tiếng.
Đinh Nguyên Khôn liếc mắt qua, khó chịu nói: "Vậy ai biết manh mối của cô có đáng giá hay không, lỡ cô cho tôi một cái manh mối vô dụng, hoặc lừa tôi thì làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Ngân Tô không còn tươi cười nữa, sắc mặt thản nhiên liếc anh ta một cái: "Nếu anh thấy không đáng thì anh có thể không mua, tôi cũng sẽ không ép mua ép bán."
"Phụt..."
Có người không nhịn được, lại cười ra tiếng lần nữa.
Những người trước đây bị nhóm người Khâu Cảnh ức hiếp, thấy Đinh Nguyên Khôn phải chịu quả đắng, đều có chút nhịn không được cười.
Đáng đời.
Mặt Đinh Nguyên Khôn xanh mét: "Cô..."
Khâu Cảnh ngăn Đinh Nguyên Khôn đang muốn nổi cáu lại, "Đinh Nguyên Khôn không có ý gì khác, chỉ là trước kia cô dù sao cũng không lộ thân phận, nếu như đổi lại là cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng đúng không? Chúng tôi nghi ngờ cũng là tâm lý thường tình thôi."
Khâu Cảnh đưa ra suy nghĩ từ một góc độ khác rồi nói tiếp: "Nhưng tôi có thể giao dịch với cô, cô ra giá đi."
"Cô muốn manh mối gì? Quy tắc? Hay là liên quan đến trẻ sơ sinh?"
"Tôi đều muốn." Dư Bách Sơ không còn đứng xem nữa: "Bác sĩ Tô, manh mối nào cô có tôi đều muốn."
Khâu Cảnh liếc mắt lạnh lùng nhìn qua: "Dư Bách Sơ, lúc nãy anh không lên tiếng, bây giờ lại chạy đến tranh giành với tôi là ý gì?"
Dư Bách Sơ trước kia đã có xung đột tranh giành quyền nói với Khâu Cảnh, lúc này cũng rất không quen nhìn điệu bộ diễn xuất của Khâu Cảnh: "Ai giành với anh? Mọi người đều ở đây, đều có quyền được nói mà."
Khâu Cảnh: "Anh đang cố ý gây sự đúng không?"
Dư Bách Sơ: "Tôi đâu có cố ý, mà là anh đang cố tình tìm cớ."
Ngân Tô đưa tay ra hiệu cho hai người đừng ầm ĩ, ôn tồn khuyên giải: "Mọi người đừng ầm ĩ, có thể mua nhiều lần nha, tôi cũng không chê nhiều điểm tích lũy, cũng không độc quyền làm gì."
Khâu Cảnh: "..."
Dư Bách Sơ: "..."
Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ chạm mắt nhau, không ai chịu nhường ai.
Có lẽ là vì sự cạnh tranh, hai người đều không chịu bỏ lỡ cơ hội giành được manh mối.
Đây chính là phó bản tử vong, có càng nhiều manh mối, cơ hội sống sót lại càng lớn.
Hơn nữa số điểm tích lũy kia, hiện tại không dùng thì nếu như chết trong phó bản này cũng chẳng còn cơ hội mà tiêu.
Ngân Tô sau khi thương lượng tốt giá cả với họ liền nhìn xung quanh đám người một chút, chỉ Ô Bất Kinh, ra hiệu cho anh ta tới.
Ô Bất Kinh lập tức chen qua từ trong đám người: "Tô tiểu thư?"
Tuân Hướng Tuyết: "?" Tình huống gì vậy? Ô tiên sinh quen cô ấy?!
Những người chơi khác cũng có chút bất ngờ, rõ ràng không nghĩ tới bên họ lại có một người chơi quen biết cô ấy.
Trong đám người chỉ có Giản Kỳ Hoa một vẻ mặt hờ hững, hôm qua anh đã thấy Ô Bất Kinh đi cùng cô, bây giờ xác định cô là người chơi, vậy thì bọn họ chắc chắn quen biết.
Ngân Tô để Ô Bất Kinh thêm bạn bè giao dịch với bọn họ, Ô Bất Kinh mừng vì bản thân hữu dụng, vội vàng đi thêm bạn bè.
Chờ Ô Bất Kinh xác nhận đã nhận được tiền chuyển khoản, Ngân Tô lấy ra từ trên người một tập bệnh án, phát cho bọn họ giống như đang phát tờ rơi.
Khâu Cảnh: "..."
Dư Bách Sơ: "..."
Đây là đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi sao?
Hay là viết lên bệnh án vậy...
Mấy thứ này đương nhiên không phải Ngân Tô viết, mà là trong lúc rảnh rỗi cô chế tác tiểu đạo cụ mà sao chép ra.
Dư Bách Sơ lật đến mặt sau của bệnh án, mấy chữ 'Chế độ làm việc của bác sĩ khoa sơ sinh' đặc biệt bắt mắt, trên một trang này toàn là quy tắc.
Các bảo bối ném ném phiếu bầu tháng nha~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận