Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 622: Ngân Sơn công quán (4 0) (length: 7844)

Năm tấm giấy viết thư, mỗi tấm một màu.
Lần trước Ngân Tô dùng Giám Định Thuật xem, chúng là '?' lỏng đảo Xuân Nại, lần này xem vẫn vậy.
"Tô lão sư, cô nhìn này."
Vu Uẩn tô lại những nét khắc nông kia, chúng có quy luật, giống một loại phù chú nào đó.
Khi đặt chúng cạnh nhau trên một tờ giấy, sẽ thấy có nhiều chỗ kết nối được, tạo thành một đồ án hoàn chỉnh.
Ngân Tô lấy ra một quyển sách.
【Sách Phù Thủy: Đây là một cuốn cấm thư.】 Phù thủy và Nữ Vu tuy khác nhau, nhưng chữ của họ giống nhau, có lẽ trong quyển sách này sẽ có ghi chép.
Ngân Tô chưa kịp lật sách, các nét khắc trên tờ giấy viết thư trong tay nàng bỗng lóe lên, sau đó Sách Phù Thủy tự động lật trang.
Ngân Tô: "..."
Khá lắm, còn có chức năng tự động kiểm tra à?
Sách tự lật rất nhanh rồi dừng lại.
【Chú thuật vong hồn】 Cũng là chú thuật ư?
Lần trước cái Đào Hoa Chú, Giám Định Thuật cho ra đáp án ngay, sao lần này lại bắt đầu để dấu hỏi rồi?
Có phải do nó không hoàn chỉnh không?
Ngân Tô gạt sự nghi ngờ sang một bên, trước đọc nội dung trong sách.
Đầu tiên là một bức họa, năm người nhìn như đã chết nằm theo các hướng khác nhau, chỉ có người ở giữa là đứng thẳng.
Trên mặt đất có nhiều hoa văn nhạt màu.
Những hoa văn này khá giống những gì Vu Uẩn vừa tô lại, nhưng rõ ràng thứ họ có được không hoàn chỉnh, còn thiếu bộ phận.
Ngân Tô nhìn phần giới thiệu, đây là chú thuật triệu hồi vong hồn, vong hồn bị triệu hồi sẽ bị nhốt vĩnh viễn.
Nhưng người triệu hồi cũng phải trả một cái giá bằng cả mạng sống...
Lỏng đảo Xuân Nại dùng mấy người này làm tế phẩm, trả giá bằng mạng sống để triệu hồi vong hồn.
Nàng muốn triệu hồi ai?
Tiểu Trạch sớm tuệ? Hay những danh viện nhập vào búp bê?
"Hẳn là còn một xác chết." Ngân Tô rời Thư Hợp, nhìn về phía công quán: "Ở đâu đó trong công quán."
Tìm thấy xác chết đó, có lẽ sẽ biết được những vong hồn này muốn gì.
Hiểu được mong muốn của vong hồn, mới có thể khiến chúng chủ động nhả tay áo chụp ra.
...
...
Mỗi người chơi trong công quán đều đã tìm kiếm một lượt, nếu có không gian ẩn nấp thật thì qua lượt tìm kiếm của họ, cũng sớm bị phát hiện ra rồi.
Nhưng họ hoàn toàn không thấy có không gian ẩn nào cả.
Ngân Tô cũng tìm trong công quán, tương tự không thấy chỗ nào có thể giấu xác chết, cái công quán này đến tầng hầm cũng không có.
Vậy cái xác chết còn lại ở đâu?
Ngân Tô bắt A Tú lại: "Cái máy xử lý rác trong bếp thải rác kiểu gì?"
"Có... Có ống dẫn thẳng ra cống ngầm." A Tú nhỏ giọng trả lời.
"Đường ống nào to mới đủ để các ngươi vứt cả xác người chứ." Thải Y ở bên cạnh chế nhạo.
A Tú giả bộ như không hiểu.
Ngân Tô đi về phía nhà bếp.
Hai người giúp việc bếp Giáp, Ất thấy Ngân Tô dẫn người xông vào, sợ tái mặt: "Tô, Tô lão sư, chưa đến giờ ăn..."
"Không ăn." Ngân Tô chỉ vào máy xử lý rác trong góc: "Phá hủy nó."
"Hả?"
Giáp, Ất liếc nhau, run rẩy bỏ cái nồi trong tay xuống, đi tháo máy xử lý rác.
Lớp ngoài khá dễ tháo, nhưng bộ phận dao xay thì hơi khó khăn.
Hai người giúp việc bếp không tài nào tháo nổi.
Cuối cùng vẫn là tóc quái đa năng ra tay, tháo bộ phận dao xay ra.
Tóc quái đúng kiểu phá dỡ bạo lực, cái gì cũng chen vào một tí, cuộn một vòng, cái máy xử lý rác to như vậy, cứng rắn bị ép thành một đống.
Đợi lớp đáy hoàn toàn lộ ra, phía dưới quả thật có một đường ống lớn kết nối, nhưng dưới ống dẫn lại rõ ràng còn không gian.
Ngân Tô dùng đèn pin rọi, phía dưới rất tối, đường ống đen ngòm như một con rắn lớn đang nằm trong bóng đêm.
Ngân Tô nhìn Thải Y và Vu Uẩn.
Một người sắc mặt tái nhợt như quỷ, một người đi đứng khó khăn...
Ngân Tô thở dài, tự mình xuống theo đường ống.
Thải Y vẫn chưa ý thức được, chủ động nói: "Tô lão sư, tôi đi cùng cô nhé."
"Đừng xuống, vướng víu."
Thải Y nhìn Ngân Tô biến mất trong bóng tối, quay đầu hỏi Vu Uẩn: "Tô lão sư có phải ghét bỏ tôi không?"
Vu Uẩn nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn giữ lễ độ.
Chẳng phải rõ quá rồi sao...
"Tôi giờ tuy thân thể kém một chút, nhưng vẫn có thể đánh mà." Thải Y có chút không phục, "Đi cùng nhau kiểu gì cũng có người bầu bạn, Tô lão sư một mình cô đơn lắm."
Vu Uẩn cảm thấy ý Thải Y là: Lúc chết cũng có người làm bạn.
...
...
Không gian phía dưới cũng không hẹp, đủ để người bình thường đi lại.
Ngân Tô đi theo đường ống, rất nhanh thấy một cánh cửa khác, đường ống thông vào từ mặt đất.
Ngân Tô dùng chìa khóa vạn năng mở cửa, bên trong là một máy trộn rác khác.
Cái trong bếp chỉ xử lý lần một, rồi chuyển đến đây xử lý lần hai, sau đó thải ra cống thoát nước.
Nhưng trong này không có nhiều đồ, có thể nhìn thẳng xuống lưỡi dao ở đáy.
Ngân Tô rọi đèn xung quanh, thấy đối diện còn một cánh cửa.
Nàng vòng qua máy móc, mở cánh cửa đó ra.
Sau cánh cửa không có không gian, mà là một bức tường xi măng.
Nhưng mà...
Trong xi măng rõ ràng nổi lên hình một người.
"Ầm!"
Ngân Tô nhìn ra sau, cánh cửa nàng vừa vào đã bị đóng lại.
Ngân Tô không phản ứng gì, tay bật điện rọi lên tường xi măng, ngay khi ánh sáng thoáng qua, một gương mặt trắng bệch vụt qua.
"Vù!"
Có thứ gì đó lướt qua bên cạnh nàng, mang theo gió lạnh buốt như có gai.
"Ngươi muốn dọa ta sao?" Ngân Tô nhìn vào tường xi măng, bình tĩnh nói: "Ta sợ lắm, ngươi mau ra đi."
Giọng nàng vang vọng trong phòng, nhưng cuối cùng chỉ có tiếng máy trộn rác đang xoay là đáp lại nàng.
"Bá —"
"Kít —"
Máy trộn phía sau từ từ quay.
Dù trong đó không có nhiều đồ, dù sao đây cũng là nơi đổ rác, một mùi hôi khó chịu bị kéo theo, lan tỏa trong không gian.
"Này, ngươi làm trò đón khách quá đáng đấy." Ngân Tô lấy khẩu trang đeo vào: "Sao lại xả chất độc chứ."
Đúng lúc này, chỗ nhô hình người trên tường xi măng bắt đầu động đậy, xi măng trở nên mềm, thứ bên trong như đang vặn vẹo qua một lớp màng.
Ban đầu nó chỉ chậm rãi vặn vẹo, như đang quan sát người bên ngoài.
Trong lúc động tác chậm chạp ấy, nó chợt vươn tay, xông về phía Ngân Tô.
Đằng sau Ngân Tô chính là máy trộn quay tít, chỉ có lan can rỉ sét cao chưa tới một mét, nếu bị đẩy xuống thì chỉ có nát vụn.
Ngân Tô phản ứng càng nhanh hơn, nửa người lách sang một bước, đưa tay túm lấy cánh tay phủ xi măng của quái vật, kéo nó ra ngoài.
Nửa thân quái vật bị kéo khỏi tường xi măng, nhưng lớp màng xi măng trên người nó vẫn chưa vỡ.
Quái vật dùng lực lớn hơn, giằng co với Ngân Tô.
Quái vật không thể quay về tường, Ngân Tô cũng kéo nó không ra.
Ngân Tô cười hì hì nói: "Nói chuyện đi chứ, trốn tránh khách khứa kiểu gì, ta không chê ngươi xấu đâu."
Quái vật: "..."
——Hoan nghênh đến địa ngục của ta—— Cuối tháng gấp đôi phiếu tháng nha các bé, còn phiếu thì quăng nha, để quá hạn uổng lắm~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận