Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 94: Ricoh trung học (47) (length: 7879)

"Tiêu Tú Lan..." Trina thấy rõ người mình đụng phải, vô ý thức đưa tay kéo nàng, "Chạy mau..."
Ai ngờ, Trina vừa đưa tay ra đã bị Tiêu Tú Lan hất ra, rồi bị đẩy một cái, ngã xuống đất.
Trina không thể tin nhìn Tiêu Tú Lan, trong đầu hiện lên hình ảnh Tiêu Tú Lan đầy người máu tươi của đồng đội, trông thật đáng sợ.
Nhưng khoảng thời gian này Tiêu Tú Lan không hề gây chuyện, thậm chí cảm giác như không hề tồn tại.
Cho nên, vừa rồi thân thể phản ứng nhanh hơn não bộ, vô thức muốn kéo nàng...
Nhưng mà báo ứng đến nhanh như vậy.
Trần Phong nói đúng, bất kể là ai, bao gồm cả hắn, đều không thể tin tưởng.
"Học muội, bắt được ngươi rồi!" Bóng đen bao trùm lên Trina, tiếng cười quỷ dị vang bên tai nàng, như có một tảng băng dán sau lưng, tiếng cười vẫn tiếp tục: "Hì hì ha ha... Đi chơi với ta đi, học tập có ý nghĩa gì đâu."
"Tiêu Tú Lan!!" Trina thét lên: "Tại sao ngươi lại như vậy, rõ ràng chúng ta có thể chạy thoát mà!!"
Tiêu Tú Lan nhìn Trina đang gào thét bị bóng đen kéo đi, nàng xoay người, thần kinh có chút căng thẳng lẩm bẩm: "Chết một người... thì sẽ có thời gian an toàn. Hiện tại an toàn... Ta có thời gian đi tìm sách giáo khoa, ta không thể chết, ta muốn sống rời đi..."
Ánh mắt Tiêu Tú Lan độc ác hiểm độc, không chút do dự quay người đi về phía dãy giá sách khác.
Nhưng chưa đi được hai bước, thân thể dừng lại, mềm nhũn ngã xuống đất, để lộ vật nặng còn đang giơ lên sau lưng.
"Lương ca." Còn Duy gọi một tiếng Lương Thiên Dậu.
"Không có nhiều thời gian lãng phí, trói cô ta lại. Chờ khi kết thúc kỳ an toàn này thì giết."
"Giết... giết người sao?" Còn Duy dù sao cũng là lần đầu tiên vào phó bản, nghe Lương Thiên Dậu nói vậy, có chút chần chừ.
Lương Thiên Dậu: "Nếu như ngươi có thể tìm thấy sách giáo khoa ở đây, thì không cần giết cô ta."
Còn Duy: "..."
Lương Thiên Dậu liếc nhìn Còn Duy một cái, hắn với Còn Duy vốn không quen, là cấp trên giao nhiệm vụ, để bọn họ dẫn anh ta qua màn luyện kỹ năng thiên phú.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản...
Ai ngờ lại tiến vào phó bản tử vong.
Nghĩ đến những đồng đội đã chết, tâm tình Lương Thiên Dậu rất tệ.
"Cô ta vừa hại chết Trina, trước đó còn giết một người chơi, coi như giết cô ta, đó cũng là báo thù cho họ." Mặt Lương Thiên Dậu lạnh tanh bước lên trước: "Đừng lãng phí thời gian nữa."
"... Vâng."
...
...
[21:22] Phòng đọc sách lớn hơn nhiều so với các người chơi tưởng tượng, mọi người cùng nhau đi vào nhưng rất nhanh bị tách ra.
Trần Phong và Hồng Bằng gặp may mắn, tìm được sách, lúc này đã đổi được giấy báo danh từ tay giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng họ không thấy Trina đã bị tách khỏi.
Sau khi đổi được giấy báo danh, họ chờ ở chỗ giáo viên chủ nhiệm mười mấy phút, Lương Thiên Dậu và Còn Duy mới quay lại.
Nhưng Còn Duy không đủ sách, anh ta không thể đổi giấy báo danh.
Lương Thiên Dậu nghĩ một chút, rút cuốn vật lý trong tay đưa cho Còn Duy: "Cậu đi đổi đi."
"Lương ca?" Còn Duy giật mình, anh ta do dự một chút, cuối cùng từ chối: "Không... Không cần đâu, tôi đổi cũng là lãng phí thôi, anh đi đổi đi. Anh có khả năng sống tiếp lớn hơn tôi."
Lương Thiên Dậu không cho cãi: "Đi đổi đi."
Còn Duy thấy hốc mắt cay cay, cảm động trong lòng, "Lương ca..."
Mặc dù ở đội này anh ta là người được bảo vệ, nhưng Còn Duy biết rõ mình không giống với hai người kia.
Họ chỉ là vì nhiệm vụ mà bảo vệ anh, chứ không coi anh là đồng đội thật sự.
Lúc này, Tống A Manh và Trương Chí Văn cũng quay về. Sắc mặt hai người không được tốt lắm, rõ ràng là không tìm được sách.
Sách Lương Thiên Dậu đang có, thực tế bao gồm cả những cuốn hai người kia cần, chỉ cần anh lấy ra, họ có thể đổi được giấy báo danh.
Nhưng mà... Anh cũng có thể cướp của Tống A Manh và Trương Chí Văn để bù vào chỗ sách thiếu của mình.
"Trần ca, anh nói xem hắn sẽ chọn thế nào?"
Trần Phong chỉ lắc đầu, không trả lời.
Trong nhân tính phức tạp không có hai mặt đen trắng thiện ác tuyệt đối.
Hồng Bằng có chút trí thông minh nên nghĩ được tới điều này, Tống A Manh và Trương Chí Văn đương nhiên cũng nghĩ ra. Bọn họ đều cảnh giác lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Lương Thiên Dậu.
Lương Thiên Dậu dường như đã đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn về phía Tống A Manh và Trương Chí Văn, ánh mắt dừng trên người Trương Chí Văn trông có vẻ yếu hơn, căng cứng mặt: "Tôi không muốn ra tay với cậu."
Trước đó Lương Thiên Dậu đã đưa cuốn vật lý cho Còn Duy, anh ta đã tìm được chỗ sách còn thiếu, nên chỉ còn thiếu một quyển vật lý.
Những người chơi còn lại mất những môn khác, sách vật lý bất kể là của Tống A Manh hay Trương Chí Văn thì họ đều có.
Trương Chí Văn đoán được mình sẽ bị nhắm đến, việc Lương Thiên Dậu gọi tên cũng không bất ngờ, cắn răng nói: "Bây giờ chưa lấy được giấy báo danh, trên Cuồng Hoan Nhật cũng có thể lấy được, anh cần gì phải như vậy? Mà dựa theo tình hình hiện tại, cho dù lấy được giấy báo danh cũng chưa chắc đã an toàn."
Lương Thiên Dậu không giải thích: "Nếu cậu không muốn bị thương, thì tự đưa cho tôi."
Trương Chí Văn: "..."
Trương Chí Văn quay đầu nhìn Tống A Manh và Trần Phong, có lẽ muốn họ nói giúp.
Tống A Manh bị Trương Chí Văn nhìn chằm chằm, chỉ có thể trần thuật sự thật: "Tôi đánh không lại Lương Thiên Dậu."
Nếu Lương Thiên Dậu ép cô ta giao sách, cô ta chỉ có thể giao, nhưng bây giờ Lương Thiên Dậu lại chọn Trương Chí Văn...
Tống A Manh siết chặt vạt áo, không dám đối diện với Trương Chí Văn nữa, ánh mắt chuyển hướng khác.
Còn Trần Phong thì hoàn toàn không đáp lời, Hồng Bằng lại coi hắn làm đầu, lúc này cũng bất lực nhìn anh ta.
Trương Chí Văn thất vọng, giờ phút này không thể trông chờ ai có thể giúp mình, ai cũng ích kỷ cả thôi.
Tất cả đều chỉ vì để mình sống sót.
Cuối cùng Trương Chí Văn chọn lấy cuốn sách Lương Thiên Dậu cần ra, Tống A Manh đánh không lại Lương Thiên Dậu, hiện tại tình trạng của anh ta tự nhiên cũng đánh không lại, trừ giao cho anh ta thì còn có cách nào nữa?
Lương Thiên Dậu nhận được sách, rất nhanh đổi giấy báo danh từ tay giáo viên chủ nhiệm.
Trương Chí Văn hiện tại thiếu hai quyển sách, nhưng trong tay vẫn còn quyển tiếng Anh, anh ta chắc chắn không đổi được giấy báo danh, nếu đưa sách cho Tống A Manh, thì có thể giúp cô ta đổi giấy báo danh.
Nhưng anh ta không chủ động đưa sách cho Tống A Manh, Tống A Manh không biết là không nghĩ ra, hay là không học được sự nhẫn tâm của Lương Thiên Dậu, cả hai đều không ai động tới chuyện này.
Lúc này đã 21:35, vẫn không thấy bóng dáng Trina.
Trần Phong cảm thấy Trina có lẽ lành ít dữ nhiều.
Về phần Tiêu Tú Lan...
...
...
"Trương Chí Văn, vết thương của cậu có sao không?" Tống A Manh thấy trạng thái Trương Chí Văn rất tệ, do dự hỏi một câu.
Trương Chí Văn che cánh tay, tay áo dính nhiều máu, trong lúc tránh né quái vật trong phòng đọc sách, anh ta bị giá sách làm bị thương.
Vết thương kia không nghiêm trọng lắm, nhưng thân thể bị thương dường như khiến anh ta bị ô nhiễm.
Mà còn không giống với lúc ban đầu, từ từ bị ô nhiễm, cảm giác suy yếu đến vô cùng nhanh chóng, Trương Chí Văn chỉ thấy thân thể nặng trĩu, nhìn đồ vật đều lắc lư.
Giọng Tống A Manh vang ong ong bên tai, anh ta cố gắng lắm mới nghe rõ nàng nói gì: "Không có... không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận