Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 330: Thị trấn ma quỷ (27) (length: 7908)

Ô không hề kinh ngạc về chỗ ở của mình, Ngụy Hành đi đưa người vú em da giòn này, nên Ngân Tô một mình trở về trang viên.
Toàn bộ trang viên một mảnh tối đen, cũng không nghe thấy nửa điểm âm thanh, nhưng cửa trang viên lại mở toang.
Ngân Tô hướng phòng chứa t·h·i thể của Wales——linh hồn nhà nhìn lại, bên kia cũng im ắng, cửa sổ tối om, không có bất kỳ ánh sáng nào.
Đêm nay không phải An Vân gác đêm sao?
Ngân Tô không vội vào cửa, mà đi vòng quanh ngoài cửa sổ phòng chứa t·h·i thể, dán mắt vào tấm kính để nhìn vào trong.
Nếu có người ở bên trong, sẽ thấy khuôn mặt đột ngột xuất hiện, dán trên tấm kính, mang vẻ không tốt lành nhìn quanh vào bên trong.
Nơi đáng lẽ phải đặt t·h·i thể của Wales, lúc này đã trống không, những ngọn nến đã tàn tản mát khắp nơi, cả căn phòng lộn xộn hết sức.
Rõ ràng trong phòng chứa t·h·i thể đã xảy ra đánh nhau.
Đình t·h·i không đúng quy cách, người nhà hai hàng nước mắt.
Ngân Tô dán mắt vào tấm kính quan sát hơn một phút, không phát hiện ra vật gì kỳ quái, cuối cùng trở lại cửa chính.
Ngân Tô vừa định đóng cửa thì thấy Ngụy Hành từ bên ngoài chạy tới.
Ngụy Hành xông vào đại môn, kỳ lạ hỏi: "Đêm nay không phải An Vân gác đêm sao? Sao lại không có ánh sáng?"
Từ đại môn tiến vào có thể trông thấy gian phòng kia, nhưng vừa nãy hắn nhìn gian phòng kia thì một mảnh tối đen.
Ngân Tô đóng kỹ cửa, khóa lại, giọng điệu tùy tiện: "Có thể là x·á·c c·h·ế·t của ông chúng ta vùng dậy rồi."
"!!!"
X·á·c c·h·ế·t vùng dậy?
Ngụy Hành toàn thân dựng tóc gáy, cảnh giác nhìn xung quanh, cả giọng nói cũng hạ thấp xuống: "Hắn còn ở đây sao?"
"Cái đó ai biết được." Ngân Tô nhấc chân đi lên lầu, tiện thể đề nghị với hắn: "Hay là ngươi đi tìm thử xem?"
Ngụy Hành vội vàng đuổi theo: "Ngươi không đi sao?"
"Ta tại sao phải đi?" Đêm qua gác đêm nàng đã không ngủ được bao nhiêu, ban ngày cũng chẳng nghỉ ngơi chút nào, nàng bây giờ buồn ngủ muốn ch·ế·t, nàng muốn đi ngủ. Ngân Tô ngáp một cái, rất không hiếu thuận nói: "Lão nhân gia ông ấy nếu muốn tìm ta, sẽ chủ động tìm tới ta thôi."
Ngụy Hành: "..."
Ngân Tô về phòng ngủ, trong hành lang cũng chỉ còn lại một mình Ngụy Hành.
Hắn đi đến phòng An Vân xem qua một chút, bên trong không có ai.
Ngụy Hành do dự một lúc, vẫn không đi tìm người, mà trở về phòng mình, khóa chặt cửa.
Không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, Ngụy Hành vừa về đến phòng đã thấy rã rời, trong mơ màng, hắn nghe thấy có người gõ cửa.
Gõ cửa?!
Ngụy Hành bừng tỉnh, vừa nhìn thời gian thì mới qua hai mươi phút...
"Cộc cộc ——"
Tiếng đập cửa ngoài cửa vẫn tiếp tục, đồng thời âm thanh càng lúc càng lớn, đang dần biến thành phá cửa.
...
...
Trong một phòng khác, Ngân Tô vừa ngủ thì nghe thấy tiếng cộc cộc đập cửa.
Ngân Tô đang nằm dài trên giường không muốn nhúc nhích, kéo chăn che kín tai, ý định trốn tránh.
Nhưng tiếng đập cửa kia rất có sức xuyên thấu, lại còn càng lúc càng lớn.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô sờ soạng bên cạnh, túm lấy một nhúm tóc kéo nó ra, đầy oán khí phân phó nó: "Đi ra ngoài xem là ai mà không biết lễ phép vậy, nửa đêm còn quấy rầy người khác ngủ, thật là không có quy củ, đã vào nhà ta thì phải tuân theo quy tắc, ngươi ra đó dạy nó quy tắc đi."
Tóc quái dựng đứng thành một chùm, nhìn về phía cửa, lại nhìn Ngân Tô đang úp mặt vào chăn, liền rụt trở về bên người Ngân Tô.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô đá nó xuống giường, tức giận nói: "Đi nhanh lên! Nếu không ta chơi ch·ế·t ngươi."
Tóc quái nằm rạp trên mặt đất, vô tội mà phẫn nộ: "Ta không phải là cục cưng yêu quý nhất của ngươi sao?"
"Ngươi khi nào là cục cưng yêu quý nhất của ta vậy?" Ngân Tô không hề nói đến tình mẫu tử, lạnh lùng vô cùng: "Ta tùy thời có thể thay đổi ngươi."
"..."
Mấy lọn tóc "bộp" một tiếng đập xuống mặt đất, phát tiết sự bất mãn của mình.
Tóc quái mang theo đầy oán niệm, giận dữ bò tới gần cửa, nó không mở cửa mà dùng tóc đập vào cửa.
Nó không đời nào đi ra ngoài! !
Đồ bên ngoài gõ một cái, nó liền gõ lại một cái.
Bên ngoài gõ hai lần, nó cũng gõ hai lần.
Sau ba lần, đồ vật bên ngoài rõ ràng chần chờ, chắc là không rõ vì sao mình gõ cửa mà bên trong lại có tiếng đáp lại...
Ngoài cửa nhất thời không có động tĩnh.
Tóc quái bắt đầu có ý đồ xấu, nó bắt chước âm thanh móng tay cào cửa, còn phát ra tiếng cười quái dị.
Ngân Tô ôm đầu, lòng mệt mỏi... nhưng nàng không muốn động đậy.
Đúng vậy, tóc quái biết nói chuyện.
Nhưng nó hình như không thích nói chuyện, chỉ thích dùng ý niệm gào thét trong đầu nàng.
Quái vật xã khủng, không thích xã giao cũng là chuyện bình thường.
Bên ngoài một lúc lâu không có động tĩnh, tóc quái thu lại thần công, chui qua khe cửa xem một chút, xác định bên ngoài không có gì, lập tức rụt vào, những sợi tóc nhọn giống như dính phải cái gì đó dơ bẩn lắc lắc.
Cuối cùng trong tai đã thanh tĩnh, Ngân Tô nhắm mắt đi ngủ.
Sau nửa đêm Ngân Tô không nghe thấy tiếng động gì nữa, ngủ một mạch tới sáng.
...
...
Ngân Tô lúc xuống lầu thì đụng phải Quản gia mới, bà ta vừa thấy Ngân Tô liền sợ hãi lùi về sau, rụt rè chào: "Tô tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Ngân Tô cười ngọt ngào: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Quản gia mới: "...Tốt."
"Tốt là tốt rồi, đi chuẩn bị bữa sáng đi."
"Vâng."
Quản gia mới như có gắn động cơ vào mông, xoay người chạy đi.
Ngân Tô đi trước vào phòng chứa t·h·i thể xem thử, Wales x·á·c c·h·ế·t tối qua đã nằm lại chỗ cũ, căn phòng lộn xộn cũng được thu dọn sạch sẽ.
Nàng thử hiến tế Wales lần nữa.
... Không được.
Ngân Tô thất vọng đi ra khỏi phòng chứa t·h·i thể, hướng phòng ăn đi tới.
Ngụy Hành và An Vân đã ở trong phòng ăn, sắc mặt cả hai đều không tốt lắm. An Vân thì càng trực tiếp mang quầng thâm mắt gấu mèo, cả người như bị t·à·n p·h·á qua, tiều tụy vô cùng.
"Chào buổi sáng, những người bạn nhỏ thân ái của ta."
Ngụy Hành: "..."
An Vân: "..."
Nữ sinh từ ngoài phòng ăn bước vào mặt mày hồng hào, tinh thần sung mãn, so với bọn họ thì quả thực là người ở hai thế giới.
Vì sao mà nàng trông có vẻ nhiều năng lượng đến vậy?
An Vân hữu khí vô lực hỏi: "Tô tiểu thư, tối qua cô... không gặp phải tình huống gì sao?"
"Không có mà." Ngân Tô kéo ghế ngồi xuống: "Các ngươi gặp chuyện gì lạ hả?"
Ngụy Hành × An Vân: "..."
An Vân đúng 10 giờ đêm vào nhà linh hồn gác đêm, nàng cũng có được quy tắc của người gác đêm, nhưng quy tắc của nàng không giống so với một ngày trước, có một nội dung không giống.
【 Xin đừng đốt bất kỳ ngọn nến nào, nếu như thấy ngọn nến nào được thắp sáng, mời lập tức thổi tắt. Nếu không thể thổi tắt nến, xin mời lập tức rời khỏi nhà linh hồn. 】 Đây là quy tắc thứ năm của người gác đêm.
Mà quy tắc này mâu thuẫn với quy tắc thứ tư “Mời không được rời khỏi nhà linh hồn”.
Lúc An Vân tiến vào nhà linh hồn, tất cả ngọn nến đều ở trạng thái tắt.
Nhưng không lâu sau đó, trong góc có một ngọn nến đột nhiên được đốt lên, sau khi do dự trong chốc lát, nàng lựa chọn thổi tắt ngọn nến đó.
Ngọn nến tắt chưa được vài phút thì lại có ngọn nến khác được thắp lên.
Lúc đầu nàng còn thổi tắt hết được, nhưng số ngọn nến được thắp lên ngày càng nhiều, nàng căn bản không cách nào trong một khoảng thời gian ngắn thổi tắt hết ngần ấy ngọn nến.
Về sau, những ngọn nến kia không thể thổi tắt được nữa.
Khi phần lớn nến đã cháy lên, thì Wales đột nhiên ngồi dậy.
Ngụy Hành lúc ra ngoài đã dặn nàng cần phải trói Wales lại, An Vân có làm theo, nhưng cách làm của nàng hiển nhiên là không đủ.
Wales tránh được những trói buộc đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận