Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 129: Vĩnh Sinh thôn (19) (length: 7908)

"...Ngươi cũng chẳng phải là dạng tốt lành gì cho cam! Nếu không thì ngươi đã chẳng xuất hiện ở cái đoàn thể nhỏ này rồi!" Ngân Tô mỉm cười gật đầu phối hợp: "Ừm."
Liễu Lan Lan cùng Lô Khê ồn ào một hồi, không còn tâm trạng náo loạn nữa mà liền đi ngủ. Có lẽ vì trải nghiệm kinh khủng tối qua đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng, nên tối nay Liễu Lan Lan là người đầu tiên lên giường đi ngủ.
Ngân Tô đợi đến khi trời tối và mọi người yên giấc, sau đó đứng dậy liếc nhìn hướng Trình Tinh, Trình Tinh dường như đã ngủ say. Vì vậy, Ngân Tô không làm kinh động đến ai mà lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngay sau khi nàng đi, Liễu Lan Lan mở mắt, đôi mắt hiện lên ánh xanh lục quỷ dị, nàng liếc nhìn hai bên Trình Tinh và Lô Khê, rồi vén chăn xuống đất.
Liễu Lan Lan không ra ngoài mà đến đứng giữa cái tủ kiểu cũ.
...
...
Đêm tối, thôn xóm không một ánh đèn, trên con đường nông thôn yên tĩnh không một tiếng động, một cái bóng chậm rãi di chuyển.
Cái bóng này không ai khác, chính là Ngân Tô.
Nàng chuẩn bị đến căn phòng cũ kia xem thử, liệu có bạn bè không phải người nào đã bắt đầu tiếp khách hay chưa.
Ngân Tô không nhanh không chậm đi về hướng phòng cũ, khi đến gần ngôi nhà cũ thì bỗng nghe có người gọi nàng phía sau.
"Lộ Diêu."
"Lộ Diêu."
Là giọng của Trình Tinh.
Ngân Tô không quay đầu, cũng không hề dừng lại, cứ như không nghe thấy có người gọi phía sau mình.
"Lộ Diêu..."
Giọng nói càng ngày càng gần.
"Lộ Diêu..."
Càng lúc càng gần.
"Lộ Diêu." Ngay khi tiếng nói này vừa dứt, Ngân Tô cảm giác vai bị người vỗ, giọng của Trình Tinh vang lên bên tai: "Sao ngươi lại không để ý đến ta vậy?"
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô rút ống thép ra, tay cân nhắc một chút, cũng không quay đầu lại mà chậm rãi lên tiếng: "Ngươi nhất định phải ta để ý tới ngươi sao?"
"Sao vậy, có phải ta đã chọc giận ngươi ở đâu không?" Giọng của Trình Tinh vẫn ở bên tai nàng, rất gần, rất gần.
Ngân Tô nở nụ cười, quay người lại nhìn người phía sau, không phải là dáng vẻ của Trình Tinh, mà là một người mặc đồ cưới cô dâu, trên mặt vẽ lớp trang điểm có phần khoa trương, trong hốc mắt tròng mắt biến mất, hai dòng máu chảy xuống từ hốc mắt khiến nàng trông đáng sợ và u ám.
Cô dâu thấy nàng quay lại thì lộ vẻ cuồng hỉ, dùng hốc mắt không có tròng nhìn chằm chằm Ngân Tô, khóe môi không ngừng kéo rộng, gần như muốn ngoác đến tận mang tai, lộ ra một hàm răng trắng hếu.
Nhưng cô dâu nhanh chóng nhận ra người đối diện không hề sợ hãi thét lên, hoàn toàn khác với dự đoán của nàng.
Không những không dọa được đối phương, nữ sinh kia còn đang cười, nụ cười rạng rỡ lộ ra vài phần cổ quái, trong đôi mắt đen láy có ánh trăng lọt vào, sự hưng phấn và vui sướng lan tỏa trong những kẽ hở của ánh sáng đó.
Cô dâu: "..."
Người này bị sao vậy! !
Ngân Tô bật cười: "Tiểu mỹ nhân nửa đêm không ngoan ngoãn ở nhà mà lại chạy lung tung vậy, gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây?"
Có lẽ cô dâu không hiểu lắm vì sao mình không thể dọa được đối phương: "Ngươi...không sợ ta sao?"
"Sợ?" Ánh mắt Ngân Tô dán chặt vào người cô ta, nụ cười dần trở nên âm trầm: "Ngươi xinh đẹp như vậy, sao ta phải sợ? Cảnh đêm tươi đẹp thế này, mỹ nhân lại còn mặc áo cưới đến tìm ta, có phải là muốn đến cùng ta tư định chung thân không?"
Cô dâu: "..."
Chẳng lẽ nàng ta bị điên rồi sao?
Sau một thoáng ngẩn người ngắn ngủi, cô dâu nhanh chóng hoàn hồn, nàng ta làm gì mà phải nói nhiều với cô ta như vậy, dù sao thì nàng ta cũng đã quay đầu rồi mà...
Nghĩ đến đây, khóe miệng của cô dâu lại kéo rộng ra tận mang tai, nhào về phía Ngân Tô, đôi tay tái nhợt vươn ra từ dưới lớp áo hỷ phục, móng tay dài nhọn tựa như được tẩm độc, màu đen khiến người ta khó chịu.
Ngân Tô giơ ống thép lên cản tay cô dâu, chán ghét nói: "Sao lại bẩn thỉu thế này, móng tay dài như vậy cũng không chịu cắt tỉa."
Một giây sau, ống thép trong tay Ngân Tô xoay chuyển, chém đứt toàn bộ bàn tay của cô dâu.
Nàng nở nụ cười trong làn sương máu bắn tung tóe: "Giúp ngươi sửa sang lại, không cần khách khí."
Cô dâu tay đứt lìa: "..."
"A! !" Cô dâu nổi giận gầm lên, sát khí ngút trời, hung hãn nhào về phía Ngân Tô.
Ngân Tô xoay cổ qua trái qua phải, vung ống thép vào mặt cô dâu, cô dâu cảm nhận được nhiệt độ băng lãnh khác thường trên ống thép kia nên bản năng tránh né.
Ống thép sượt qua mặt cô dâu, nhưng khi ống thép rơi xuống bên hông thì lập tức xoay chuyển, ánh hàn quang quét ngang.
Cô dâu không có tròng mắt, không hề nao núng trước ánh nhìn, nàng cảm nhận được sự khác thường của ống thép nên vô thức không muốn để nó chạm vào người mình lần nữa, nhất thời chỉ lo tránh né.
"Keng —— "
Ống thép đập vào tường, tiếng vang thanh thúy truyền vào bóng tối sâu thẳm.
Vạt áo hỷ phục rộng thùng thình quét trên mặt đất, khi sắp trốn vào bóng tối thì bị một chân giẫm lên, thân hình cô dâu dừng lại, Ngân Tô lao tới trước tóm tóc cô dâu.
"A..."
Cô dâu bị quăng xuống đất, vai bị ống thép đâm xuyên, ghim chặt xuống đất, không thể động đậy.
Ngân Tô giẫm lên vai cô dâu, hơi cúi người nhìn xuống: "Ngươi là cô dâu từng được chọn trong thôn này sao?"
"..."
Cô dâu vừa há miệng muốn nói gì thì thân hình đột nhiên tan rã, trong nháy mắt hóa thành từng đốm khói đen, biến mất không một dấu vết.
Ống thép rơi xuống đất, lộc cộc lăn về chỗ trũng.
Ngân Tô: "..." Xì, cái này còn biết tự động diệt khẩu nữa chứ!
Ngân Tô bĩu môi, nhặt ống thép lên rồi vác lên vai, tiếp tục đi về hướng phòng cũ.
...
...
Trì hoãn một lúc trên đường, đến khi Ngân Tô đến được phòng cũ thì trời đã rạng sáng.
Phòng cũ không khác gì so với ban ngày, vẫn hoang tàn và vắng vẻ như vậy, nàng đi một vòng nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ người bạn không phải người nào cả.
" "
Chẳng lẽ nơi này không có gì?
Ngân Tô cảm thấy điều này rất không có khả năng, quyết định dùng kỹ năng để nhìn lại, nhưng kỹ năng hiện tại chỉ còn 3 lần sử dụng, Ngân Tô chọn đại sảnh chính của phòng cũ, đáng tiếc là nơi đó không có gì.
Địa điểm thứ hai Ngân Tô chọn là phòng chính của nhà cũ, ở một mặt tường trong phòng phát hiện một hốc tối, bên trong hốc tối có một khẩu súng trường trông rất cũ và vài viên đạn.
Có lẽ vì hốc tối kín đáo, khẩu súng này trông còn khá mới, Ngân Tô kiểm tra một chút thì thấy vẫn có thể dùng được.
Trong phó bản mà đối phó với quái vật, đạn thường không có tác dụng gì nhiều.
Dù sao đối phó với mấy tên dân làng đó thì vẫn có chút tác dụng, Ngân Tô cất súng đi.
Còn một cơ hội cuối cùng, Ngân Tô đứng giữa sân dùng cách điểm binh chọn lấy một gian phòng.
【 khung cửa 】 【 ghế 】 【 mảnh sứ vỡ cổ 】 【 hộp phấn trang điểm 】 【? 】 【 vải vóc 】 【 mảnh sứ vỡ 】 Ngân Tô nhìn chỗ được đánh dấu chấm hỏi thì hít một hơi, chui vào trong cái tủ quần áo cũ nát, tìm đến nơi phát ra dấu chấm hỏi.
Nó ở bên trong lớp tường kép dưới đáy tủ quần áo.
Ngân Tô cạy mở lớp tường kép, lấy ra một cái hộp sắt rỉ sét, Ngân Tô ngồi trong tủ mở hộp sắt ra thì thấy bên trong chỉ có một cây trâm cài và một bức thư.
Chữ trong thư được viết rất xinh đẹp, hẳn là chữ của một cô gái.
[Chỉ nguyện lòng chàng cũng như lòng thiếp, quyết không phụ tình tương tư – Trương Minh họa] ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận