Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1064: Quái vật thế giới tích chút âm đức (length: 7955)

Dương Phỉ về đến nhà thì trời đã khuya, nàng mệt mỏi mở cửa, nghĩ đến việc phải đối mặt với Ngân Tô, cả người càng thêm ỉu xìu.
Phòng khách không có ai, chồng của nàng, Phổ Lai, cũng chưa về nhà.
Mấy ngày nay, Phổ Lai ở bên phòng thí nghiệm có công việc bận rộn, cho nên đoán chừng vài ngày nữa mới về.
Dương Phỉ có chút ghen tị với chồng...
Còn có cái tên khốn Raymond, trước kia thì rảnh rỗi là lại chạy đến chỗ nàng, bây giờ thì sao? Nếu không gọi hắn thì hắn căn bản không thèm đến!
Chỉ có nàng, trốn không thoát, căn bản là không trốn được.
Dương Phỉ buồn bã thở dài, cầm quần áo bẩn đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt một chút.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, bên trong lại có một điều bất ngờ đang chờ đợi nàng.
Trong bồn tắm, một người phụ nữ nửa thân trần đang nằm, nửa bồn nước màu tím đỏ dưới ánh đèn trở nên đặc biệt chói mắt.
Máu...
Máu của dị tộc...
Dương Phỉ không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa không nhịn được mà nhào tới dùng bữa khuya.
Dương Phỉ khó khăn lắm mới kìm nén được xúc động, lý trí trở lại, đủ loại nghi hoặc bắt đầu trỗi dậy.
Sao lại ngâm xác dị tộc trong bồn tắm thế này?!
Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, lỡ có người khác phát hiện thì sao?
Che giấu xác chết của dị tộc là trọng tội đấy!
Nếu như bị phát hiện thì nàng biết phải giải thích thế nào mới có thể được tha tội...
Vân vân...
Người phụ nữ này có chút giống dị tộc bị vây công hôm nay thì phải?
Dương Phỉ quan sát kỹ người phụ nữ bị máu loãng làm nhòe đi gương mặt, mơ hồ nhìn ra được vài phần hình dáng quen thuộc.
Trong đầu theo hình dáng quen thuộc kia, hồi tưởng lại gương mặt ở hiện trường, nhịp tim Dương Phỉ cũng theo đó gia tốc.
"Ư... ưm..."
Người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn tắm phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, khiến Dương Phỉ giật mình hoàn hồn, không chết? Thế mà còn chưa chết?!
Nàng mang một dị tộc còn sống về nhà rồi!
A a a! !
Trong lòng Dương Phỉ đã sớm như chuột chũi la hét, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Nàng hít sâu một hơi, dùng sức đóng cửa lại.
Vừa mới đóng cửa xong, vẻ mê người kia lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Dương Phỉ đã hoàn toàn tỉnh táo, xem ra cái vị xưởng trưởng kia đã làm gì đó, có thể ngăn cách mùi máu tươi của dị tộc.
Ít nhất không cần lo lắng việc tí nữa vệ binh xông vào nhà, bắt cái vị đại diện bộ trưởng vừa mới nhậm chức này của nàng lại.
"Phù ——"
Dương Phỉ đã an tâm với ý nghĩ của mình, hướng phía phòng nghỉ cho khách đi tới, đưa tay gõ cửa.
Cửa phòng mở ra ở lần gõ thứ hai của nàng, bên trong đen kịt, không có chút ánh sáng nào, một luồng âm hàn quỷ dị từ khe cửa vừa mở thổi ra.
Dương Phỉ vừa mới chuẩn bị tâm lý, bị luồng gió âm kia thổi qua, lập tức cảm thấy hoang mang.
Nàng thấy một chùm tóc từ bên trong vươn ra, như người quan sát nàng từ trên xuống dưới vài giây, sau đó mới đẩy cửa ra, chùm tóc kia liền rút vào bóng tối.
Cánh cửa mở rộng, Dương Phỉ không dám bước vào trong dù chỉ một bước.
Luôn có cảm giác rằng nếu bước vào, nàng sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
Dương Phỉ đứng ở cửa, hướng bên trong gọi: "Xưởng trưởng, ngươi đã ngủ chưa?"
Bên trong cửa cực kỳ im lặng, Dương Phỉ thậm chí có thể nghe được cả tiếng tim mình đập.
Vài giây sau, Dương Phỉ mới nghe thấy tiếng bước chân, thấy Ngân Tô từ trong bóng tối đi ra, vẫn khoác chiếc áo khoác kia, nhìn qua là chưa hề đi ngủ.
Nàng lười biếng dựa vào khung cửa, hờ hững liếc nàng một cái, "Về trễ như vậy, tối nay thu hoạch tốt lắm à?"
"Bắt được hai tên." Dương Phỉ cố gắng khống chế cảm xúc: "Chạy mất hai... một tên ở trong phòng tắm nhà ta."
Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, Dương Phỉ gần như nghiến răng thốt ra.
Lúc đó, nàng phát hiện người này đã rời đi, còn có chút may mắn, nàng không định tự tìm thêm phiền phức.
Ai ngờ ai biết... nàng lại đem một kẻ về nhà nàng! !
"Ồ..." Ngân Tô từ trong cửa đi tới, "Kẻ đó là ta nửa đường nhặt được..."
Ngân Tô đột nhiên quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Dương Phỉ: "Dân Bện người hẳn là có tiền chứ nhỉ, bỏ tiền ra chuộc lại nàng đi?"
"???" Cái gì thế này?
Ngươi nhặt nàng về vì tiền chuộc à?
Dương Phỉ mang đầy dấu chấm hỏi, "Vậy ngươi bán nàng cho tập đoàn Toàn Tri chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao?"
Đằng nào cũng là để chuộc, thì cho ai chẳng như nhau.
Ngân Tô rót cho mình một ly nước, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, uống hết nửa ly, chậm rãi mở miệng: "Dù sao chúng ta cũng là đồng loại, chuyện bán đồng loại, làm nhiều sẽ tổn hại âm đức, ta phải tích chút đức cho mình."
"..."
Nghe thì cứ như là ngươi từng bán đồng loại nhiều lắm rồi vậy.
Dương Phỉ chỉ dám nhủ thầm trong lòng chứ không dám nói ra.
Bất quá...
"Dựa theo những gì ta biết về dân Bện, bọn họ rất nghèo, ngược lại là tổ chức Tảng Sáng của đám dị tộc đó mới lắm tiền."
Nàng từng xem qua trong tài liệu, chưa có lần nào thu được số lượng lớn tài sản từ tay dân Bện, bọn họ thường được nhận xét là một lũ quỷ nghèo.
Ngân Tô cau mày: "Cũng không đến nỗi tiền chuộc người cũng không góp nổi chứ?"
Dương Phỉ cười ha ha: "Không chừng thật là vậy đó."
Ngân Tô lộ vẻ tiếc nuối: "Vậy thì chỉ còn cách thử xem sao, nếu thật không có tiền thì cũng hết cách, đành phải giết con tin thôi."
Dương Phỉ: "???"
Đây là ngươi đang tích đức cái gì vậy?
Ta thấy là ngươi đang thất đức đấy! !
Dương Phỉ cảm thấy bây giờ không phải là lúc quan tâm tới chuyện tích hay không tích đức, nàng chỉ tay về phía phòng vệ sinh: "Bây giờ phải làm sao đây? Ngươi cứ để nàng ngâm trong nước máu như thế à? Chẳng may chết thì sao?"
Ngân Tô nắm chặt tay Dương Phỉ, lãnh đạo ra vẻ vỗ vai nàng, khen: "Dương bộ trưởng người đẹp lòng tốt, chắc chắn là nguyện ý chăm sóc cô ta rồi, vậy vụ này cứ giao cho Dương bộ trưởng vậy."
Ngân Tô quyết định nhanh chóng, đem người giao cho nàng rồi mặc kệ.
Dương Phỉ ra sức giật tay ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Nửa đêm rồi mà còn phải mệt mỏi làm cái này, Dương Phỉ thật sự suy sụp rồi.
Nàng không muốn! !
Chỉ được ngắm mà không được ăn dị tộc, ai muốn chăm sóc chứ! !
...
...
Ý nguyện của Dương Phỉ chẳng có ý nghĩa gì, sau khi Ngân Tô giao chuyện này cho nàng thì trực tiếp đứng dậy đi trở về phòng, để lại Dương Phỉ một mình tức giận tại chỗ.
Tức giận thì cứ tức giận, nhưng chuyện vẫn phải giải quyết.
Dương Phỉ vốn tưởng rằng người phụ nữ trong bồn tắm bị thương nặng lắm, nhưng sau khi cô xả hết nước trong bồn ra rồi kiểm tra một lượt, mới phát hiện các vết thương tuy có nhưng đều đã khép miệng, không hề có dấu hiệu chảy máu.
Dương Phỉ nghi ngờ nhìn chỗ nước dưới đáy bồn vẫn còn sót lại, lẽ nào trong nước này có bỏ thêm dược liệu trị thương?
Hóa ra lúc nãy nàng lại nghĩ vị kia ném người vào bồn tắm là để cho cô ta chết cho nhanh...
Người phụ nữ có chút ý thức, Dương Phỉ chê cô ta ồn ào khó chịu, liền trực tiếp đi lấy thuốc an thần, tiêm cho cô ta một mũi, để cho ngủ mê đi.
Dương Phỉ không chắc chắn liệu phòng tắm có khiến khí tức của cô ta lọt ra ngoài hay không, nên trực tiếp trải một tấm chăn lông trong bồn, để người phụ nữ nằm ngủ luôn trong đó.
Làm xong tất cả những việc này, Dương Phỉ vịn thành bồn tắm thở hắt ra một hơi, phiền muộn lẩm bẩm: "Từ bao giờ mình phải chịu khổ như này vậy!"
Dương Phỉ còn phải xử lý đống nước máu kia, hơi thở tinh lực của dị tộc quá lớn, đổ ra cống rất dễ bị người khác phát hiện.
Đến lúc đó cứ thế mà điều tra ra thì khóa được nguồn gốc là nhà nàng cũng không khó.
Dương Phỉ suy nghĩ một lát, nghĩ tới mấy cái dụng cụ thí nghiệm chồng mang về, trong nháy mắt nảy ra một ý hay.
Danh sách phúc lợi bốc thăm:
【 Cô ta điên rồi 】kẹo cao su 88 【 hướng bên trong kéo 】hải vương - Mọi người tích cực nhắn lại nhé, tỉ lệ trúng thưởng vẫn rất cao nha ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận