Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 291: Kim Điển xã khu (35) (length: 8199)

Bên phía khác.
Ngân Tô cùng Trần Phong từ trong đám quái vật lao ra, hướng thẳng đến hướng tòa nhà số 1.
Ba người La Thụy Viễn đã dùng chìa khóa thông quan rời khỏi phó bản.
Trần Phong không đi, là muốn xem đại lão lại muốn làm gì.
Hiện tại toàn bộ khu dân cư chỉ còn lại 13 tòa nhà chưa bị cắn nuốt, trong đó có các tòa nhà số 3-6, 5-tòa số 2 tạo thành hai vòng xung quanh tòa số 1.
Ngân Tô đến gần tòa nhà số 2, nhìn thấy một đám người chơi đang đánh quái.
Đại bộ phận quái vật đều đã chạy vào các tòa nhà ẩn nấp rồi, nhưng những tòa nhà còn lại rõ ràng không chứa hết nhiều quái vật như vậy, vì thế một bộ phận quái vật còn đang lảng vảng bên ngoài.
Những người chơi kia đang giết những con quái vật này.
Những con quái vật bị người chơi vây quanh, như bị cố định tại chỗ, người chơi chỉ cần ra tay nhanh, liền có thể đánh chết hoàn toàn những con quái này.
Nhưng những người chơi cũng không có muốn lấy mạng quái vật, mà là đánh gục một phần xuống đất, khiến chúng không thể trốn thoát.
Sau đó đổi một nhóm khác lên thu hoạch.
Mức độ phối hợp của những người chơi này, chắc chỉ là kết minh tạm thời.
Ngân Tô như người không có việc gì xuyên qua giữa đám quái vật, tóc quái ở sau lưng nàng múa may, nhanh chóng trói lấy hết con này đến con khác quái vật.
Ngân Tô như đang cõng một cái cây lớn kỳ dị đầy quái vật di động.
Nhìn qua có chút đáng sợ.
...
...
"A Ly! !"
Tạ Bán An hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhào về phía chỗ của nàng, tay quái vật trực tiếp xuyên qua vai Tạ Bán An.
Tạ Bán An đau đớn kêu lên, ôm lấy Ly Khương lăn khỏi chỗ. Bên kia rõ ràng không có quái vật, có thể ngay khi bọn hắn lăn đi, không biết từ chỗ nào chui ra hai con quái vật.
Hai con quái vật hung dữ mở miệng rộng, xúc tu từ trong miệng chúng bay ra...
"Phụt phụt —— "
Đầu quái vật bay thẳng ra ngoài, máu tươi trào ra như mưa, văng cả lên người họ.
Hai con quái vật ngay ngắn ngã trên mặt đất, suýt chút nữa đã đè lên người họ.
"Này, chào buổi tối." Thiếu nữ xoay người nhìn hai người bị máu xối lên đầy người, cười tủm tỉm mở miệng: "Lại gặp mặt rồi."
Ly Khương thấy Ngân Tô có một loại an tâm kỳ lạ, nước mắt lã chã rơi: "Tô tiểu thư..."
Tạ Bán An vội vàng kéo Ly Khương đứng dậy, "A Ly, không sao chứ?"
"Còn tốt..."
Ly Khương vừa lau nước mắt vừa trả lời, nhưng trên tay và quần áo nàng đều là máu, vết máu này lấm lem khắp cả gương mặt xinh đẹp.
Ly Khương xem vết thương của Tạ Bán An.
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da." Tạ Bán An nhẫn đau.
Lúc này, cũng không có thời gian nói nhiều như vậy, Ly Khương trực tiếp lấy thuốc ra, kéo quần áo của hắn để bôi thuốc cầm máu.
"Tô tiểu thư, người phía sau..."
Tạ Bán An chưa kịp nói hết, một chòm tóc từ trong bóng tối bay đến, trực tiếp xuyên qua ngực quái vật, nhấc nó lên giữa không trung.
""
Có tóc quái ở bên cạnh mụ mụ, chiến lực tăng gấp bội, căn bản không cần lo lắng quái vật bốn phía, đến một con thì xuyên một con, đến một đám thì xuyên một chuỗi.
Ngân Tô kéo một chòm tóc lau lau vệt máu trên ống thép, vác lên vai: "Điểm tích lũy của các ngươi còn chưa đủ sao?"
"Ừm... Không được an toàn lắm." Ly Khương trả lời.
Khóe môi Ngân Tô nhếch lên, đột ngột nói: "Giết người chơi chẳng phải là càng nhanh sao."
Điểm tích lũy trên người người chơi hiện tại càng nhiều, giết một hai người chơi là đủ rồi, từng cái từng cái đi giết quái vật quá tốn thời gian.
Ly Khương đương nhiên biết giết người chơi càng nhanh, nhưng nàng không muốn đối với đồng loại ra tay... Ít nhất là nàng sẽ không động thủ trước.
Nàng không muốn mất đi giới hạn cuối cùng của một người.
Nàng sợ hãi biến thành Khôi Lỗi Máu Lạnh chỉ biết giết người.
Nàng là người.
Ly Khương chỉ đỏ vành mắt lắc đầu, không trả lời câu hỏi này.
"Tô tiểu thư, chúng ta đi tích lũy điểm tích lũy trước." Thời gian không chờ đợi người, Ly Khương không tiếp tục trò chuyện với Ngân Tô.
Ngân Tô giơ tay ra hiệu nàng tùy ý.
Nhưng nàng cũng không rời đi, cứ đứng bên cạnh nhìn.
Tóc quái rất muốn kéo nàng đi đến chỗ quái vật nhiều hơn, "Bên kia nhiều nhiều lắm... Xì hà..."
"Tự ngươi đi đi."
"Ta không!" Cảm giác rời mụ mụ của quái bảo sẽ ngạt thở, nó rên rỉ lên: "Ngươi dẫn ta đi, ta không tự mình đi đâu! !"
Ngân Tô: "..."
Thích đi hay không thì tùy.
Ngân Tô không để ý đến tóc quái, dù tóc quái có lăn qua lộn lại thế nào gào thét đều vô dụng.
Ngân Tô đứng ở bên cạnh, không thèm nhìn những quái vật đều bị tóc quái hờn dỗi xuyên thấu, lại thêm năm phát xẻ thịt...
Ngân Tô chẳng thèm xem.
Ly Khương phát hiện mấy chùm tóc quái thỉnh thoảng Sưu sưu túm đi một hai con quái vật, áp lực của nàng liền giảm đi đột ngột.
Ly Khương không khỏi rơi nước mắt, trong lòng vô cùng cảm động, Tô tiểu thư tốt thật.
Ngân Tô quan sát tổ hai người bị vận rủi gia trì, phát hiện bọn họ thực sự gặp xui xẻo hơn đám người chơi khác rất nhiều.
Quái vật luôn có thể lập tức chú ý đến bọn họ, ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không cho bọn họ.
Hơn nữa tai họa còn xảy ra liên tục, trong thời gian ngắn ngủi năm phút, Ngân Tô đã thấy nàng bị thương ba lần, trong đó có một lần là do Tạ Bán An chủ động giúp nàng đỡ đòn.
Cũng không khác gì cái lúc nàng xui xẻo hết mức.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, những quái vật trốn trong các tòa nhà bắt đầu xuất hiện.
Đám người chơi kiên trì được chừng mười phút đồng hồ, thực sự không thể đối phó nổi, có người hô to: "Không được rồi, mau rút lui! !"
Các người chơi rút lui về phía tòa nhà số 1, cửa vào các tòa nhà đều đã bị giết hết, các người chơi thủ ở cửa, đợi những người chơi khác vào mới đóng cửa.
Ngân Tô cũng thuận lợi tiến vào tòa nhà số 1.
Người canh cửa vừa định đóng cửa, thì lại có mười mấy người chơi từ trong đám quái vật lao ra, "Đừng có mẹ nó đóng cửa! !"
Mười mấy người kia nhanh chóng lao về phía cửa, cưỡng ép mở cửa, một người chơi đang đóng cửa bị một cước của đối phương đạp ngã xuống đất, ngay tại chỗ ăn một đao.
" ! ! !"
"Bọn họ giết người! !"
"Mẹ kiếp! !"
Cánh cửa thủy tinh đóng lại, quái vật như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếng Đương Đương phanh phanh không dứt bên tai.
Đội vừa đến kia có một người đàn ông râu quai nón cầm đầu, ánh mắt của hắn đảo qua những người chơi đối diện, đáy mắt mang theo khát máu hung tàn.
Bọn họ có vẻ biết cửa đơn nguyên bên trong tòa nhà số 1 là khu vực an toàn, không hề lo lắng lũ quái vật phía sau xông vào, vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm người chơi khác đầy vẻ bất thiện.
Râu quai nón phun một búng máu, ăn nói ngông cuồng: "Tòa nhà số 1 thời gian tiếp theo là do mấy người bọn ta quản hết, thức thời thì bỏ vũ khí xuống, mấy anh em tâm trạng tốt có thể tha cho các ngươi khỏi chết."
Tiểu Cửu nháy mắt với hai người đồng đội của mình, cả hai cùng lúc lấy vũ khí ra.
"À, xem ra các ngươi đúng là không uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt." Râu quai nón cười âm hiểm một tiếng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt như nhìn người chết, "Đã muốn chết thì đừng trách mấy anh em không có đạo lý."
Cái sát ý nồng đậm kia, khiến những người chơi khác dồn dập dựa về phía Tiểu Cửu.
Bọn họ dù là cũng là tổ đội tạm thời, nhưng Tiểu Cửu vẫn luôn giúp bọn họ, so với bọn người chơi đột nhiên xông vào này, bọn họ càng tin Tiểu Cửu.
Hai nhóm người nhanh chóng lập đội hình, nhưng Ngân Tô và Trần Phong lại không thuộc bất kỳ đội nào, hai người đứng ở chính giữa trông hơi đột ngột.
"Tô tiểu thư."
Ly Khương vẫy gọi nàng, muốn nàng qua bên này.
Ngân Tô còn chưa động đậy, râu quai nón đột nhiên giơ ngón tay về phía nàng: "Cô kia, tới đây."
Ngân Tô chỉ vào mình, nhướng mày, "Ngươi muốn chơi với ta hả? Nhiều người thế sao ngươi cứ nhất định chọn ta? Hay là ta trông dễ coi hơn? Ừm thì cũng phải, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, ta hiểu ngươi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận