Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 353: Xuất khẩu chỉ có một cái (2) (length: 7948)

Tốt nghiệp nói khu ô nhiễm nhỏ kia không phải phó bản, nhưng cách làm với phó bản khác nhau mà kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, chỉ là thiết lập phó bản là do bản thân quái vật.
Quái vật trong phó bản chính là chúa tể.
Vùng ô nhiễm có rất nhiều quái vật, đều có năng lực tương tự, cục điều tra cũng gọi loại phó bản này là lãnh địa quái vật.
Bọn họ định bắt con quái vật này từ bên ngoài, vốn không có ý định vào phạm vi ô nhiễm của quái vật. Ai ngờ lại đột ngột có người xuất hiện, Loan Thiến và Thôi Nhiên buộc phải đến gần tòa nhà dang dở.
Người mới tốt nghiệp ở chỗ làm việc liên lạc lại những người khác, liền phát hiện tín hiệu gián đoạn, không ai liên lạc được.
Ngân Tô nhìn ra xa tòa nhà dang dở, không đáp lời.
Nàng từng gặp lãnh địa quái vật rồi.
Chỉ cần thực lực mạnh hơn quái vật, đi vào cũng không có gì, giết chết quái vật là có thể ra.
Tốt nghiệp bên cạnh vừa lẩm bẩm: "Vào lãnh địa quái vật muốn ra, hoặc là thông qua cửa ải do quái vật thiết lập, hoặc là từ bên trong giết chết quái vật... Đội trưởng bọn họ có sao không?!"
Ngân Tô: "Con quái vật kia thực lực gì?"
"Cấp B." Tốt nghiệp vội trả lời câu hỏi của Ngân Tô: "Thực lực con quái vật này tuy ở cấp B, nhưng nó khá khó đối phó, có lúc lại đột ngột biến mất, căn bản không bắt được nó. Nhưng mỗi lần phạm vi di chuyển của nó có hạn, với lại thời gian xuất hiện cố định, nên chúng ta mới có thể khóa chặt được nơi lần này nó xuất hiện."
Trước kia phạm vi di chuyển của nó ở hoang dã không người, không nguy hiểm mấy, có điều nó ngày càng đến gần thành thị.
Một khi quái vật tiến vào khu vực hoạt động của con người thì rất phiền, nên họ mới xin chi viện.
Ngân Tô hất cằm về phía tòa nhà dang dở: "Bây giờ còn vào được không?"
Tốt nghiệp: "Vào... Vào?"
"Không được?"
"... Ta... Ta không biết." Tốt nghiệp nghe đề nghị này của Ngân Tô thì mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, khô khốc nói: "Chúng ta nên tìm cách bắt nó từ bên ngoài chứ? Chi bằng đi gặp những người khác trước..."
"Đi thử xem." Ngân Tô cất bước xuống sườn núi.
"Hả?" Cái này... Cái này có thể tùy tiện thử sao?
Ngân Tô đã đi một quãng, người mới ở chỗ làm việc không liên lạc được những người khác, cắn răng đuổi sát theo.
Gần đến chỗ tòa nhà dang dở, Ngân Tô quay lại nói với tốt nghiệp: "Ngươi đừng đi theo ta, đi tìm đồng đội của ngươi đi."
"Nhưng mà nhưng mà..."
"Ngươi theo ta chỉ làm ảnh hưởng ta phát huy." Ngân Tô không muốn mang theo vướng víu.
"..."
Ngân Tô đuổi tốt nghiệp đi, nàng cầm ống nhòm nhìn một chút, rõ ràng tòa nhà dang dở ngay trước mắt lại biến thành từng đám sương trắng, đến cả góc cạnh kiến trúc cũng không thấy.
Ngân Tô tiến về phía đó, vồ một cái trong không khí.
Nhìn bằng mắt thường nàng chỉ chạm vào không khí, nhưng nếu dùng thị giác của ống nhòm thì nàng chạm vào những đám sương mù kia.
Ngân Tô bước vào trong tòa nhà dang dở.
Nàng thành công vào được bên trong tòa nhà dang dở, nhưng bốn phía không có biến hóa gì.
Không vào được sao?
Ngân Tô đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lấy con mẹ quái giấu trong tóc ra: "Ngươi đi gõ cửa, bảo bạn tốt của ngươi kéo cửa xuống."
Tóc quái duỗi ra một chùm tóc đánh dấu hỏi, ra vẻ không hiểu: "Ta làm gì có bạn tốt?"
Ngân Tô: "Bốn biển là nhà."
Tóc quái: "..."
Ngân Tô nói tiếp: "Không phải ngươi bảo đói à? Giao hảo bạn tốt để nó mời khách, nếu không thì ngươi chỉ có thể chịu đói thôi."
Tóc quái: "..."
Tóc quái rũ xuống từ cổ tay của Ngân Tô, tản thành nhiều sợi nhỏ hơn, tỏa ra tứ phía thăm dò.
Quái vật và quái vật có lẽ có cảm ứng đặc thù, tóc quái sột soạt tìm tòi một hồi, tìm được Cửa.
Tóc quái có lẽ không định gõ cửa, nó trực tiếp dùng sức xé Cửa ra.
Mắt thường thấy sương mù trắng từ Cửa tràn ra, sương trắng rất nhanh lan đến chân Ngân Tô, nàng nhìn bầu trời bên ngoài bắt đầu biến đổi màu sắc.
Bầu trời trong xanh như bị máu tẩy qua, hiện lên màu đỏ quỷ dị, kiến trúc xung quanh bị bao phủ bởi một lớp bụi xám xịt.
Vào rồi?
Ngân Tô xem xét bốn phía, kiến trúc không thay đổi, chỉ khác về ánh sáng và nhiệt độ, mà vị trí của nàng không phải ở tầng một.
Ngay trước mặt nàng trên tường có một hàng chữ đỏ như máu.
[Đọc thuộc lòng Trường hận ca] Ngân Tô: "? ? ?"
Bệnh hoạn gì vậy?
Rất nhanh Ngân Tô thấy một hàng chữ khác hiện lên.
[Chỉ có một lối ra] Quy tắc lãnh địa quái vật do chính quái vật đặt ra, sau khi vào có tuân theo hay không thì còn tùy vào thực lực của người chơi.
Ngân Tô tuy không biết cục điều tra chia thực lực quái vật cấp B cụ thể thế nào, nhưng cấp B này cũng chẳng mạnh đến mức nào, nên nàng không có ý định học thuộc Trường hận ca làm gì.
Nàng cho dù biết cũng chẳng học.
Một người đứng đây học thuộc lòng, trông thật ngớ ngẩn!
Con quái vật này ít nhiều cũng có chút sở thích lạ thường.
...
...
Ở một bên khác.
Loan Thiến lôi Phó Kỳ Kỳ sang một bên, bảo cô đi tìm chìa khóa, tìm lối ra kia.
Trong tòa nhà dang dở tuy rất trống trải, nhưng không ít rác rưởi và vật liệu xây dựng ngổn ngang, lại rất rộng, tường và tường cách xa nhau tạo thành vô số gian phòng, tìm kỹ từng ngóc ngách cũng mất một chút thời gian.
Phó Kỳ Kỳ có chút sốt ruột, không được tích cực cho lắm, Loan Thiến kín đáo đưa cho cô một cái xẻng sắt, chỉ vào đống cát bùn ở cạnh đó.
Phó Kỳ Kỳ cuối cùng vẫn phải động tay, dùng xẻng sắt đào đống cát bùn ở góc kia xem sao, nhưng đáng tiếc chẳng phát hiện được gì.
Những chỗ khác cũng không phát hiện, ngoài vật liệu xây dựng và rác thải vứt bỏ, không có gì khác.
"Đông!"
Phó Kỳ Kỳ nghe thấy có động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Loan Thiến vừa kiểm tra xong bên này, thấy chỗ Phó Kỳ Kỳ cũng không có gì thì đi ngay sang phòng bên cạnh.
Ở phòng bên cạnh, Tưởng phụ bị bịt miệng sợ hãi, cuống quít đứng một bên, còn Tưởng mẫu ngã dưới đất ôm bụng, thống khổ kêu rên.
Tưởng mẫu há to cái miệng không có lưỡi, khóe miệng máu tươi đã đông, nhưng miệng vẫn chảy máu, vẻ há to miệng thật đáng sợ.
Hai tay Tưởng mẫu không ngừng cào bụng, đau quá...
Vì sao đau như thế!
Phó Kỳ Kỳ không ưa gì Tưởng mẫu và Tưởng phụ, giờ phút này cũng không thương xót bọn họ, chỉ im lặng nhìn Tưởng mẫu.
Loan Thiến ra hiệu cho Thôi Nhiên.
Loan Thiến -- sao rồi?
Thôi Nhiên -- không biết, tự dưng ngã xuống đất.
Loan Thiến -- ngươi có phát hiện gì không?
Thôi Nhiên lắc đầu.
Loan Thiến ngồi xuống kiểm tra người Tưởng mẫu, Tưởng mẫu như bắt được phao cứu sinh, túm chặt tay Loan Thiến.
Cứu nàng!
Mau cứu nàng!
Loan Thiến không thấy trên người Tưởng mẫu có vấn đề gì, lúc này bị Tưởng mẫu túm đến đau điếng, dùng sức đẩy tay Tưởng mẫu ra, đứng sang một bên.
Người trẻ tuổi vào thế giới game, lần đầu trực tiếp đối mặt với chuyện kinh dị, đều không cách nào hoàn toàn nghe theo chỉ lệnh, giữ vững tỉnh táo, huống chi Tưởng mẫu lớn tuổi như vậy.
Hành vi của Tưởng mẫu hoàn toàn mất kiểm soát, Loan Thiến đương nhiên không dám ở quá gần bà ta.
Cô bây giờ có đến gần cũng vô dụng, ngược lại có thể đưa mình vào chỗ nguy hiểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận