Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 716: Thiên Đường công viên trò chơi (2) (length: 7737)

Ngân Tô đứng ở cửa sổ quầy bán vé, nhìn chằm chằm vào người bán vé bên trong. Nàng có tiền cấm kỵ, nhưng nàng không định tiêu. . . Tiền phải dùng vào chỗ cần thiết.
"Xin chào, mua vé sao?"
Người bán vé đã lặp lại câu này ba lần, vẻ mặt từ âm trầm đến lúc này đã mất kiên nhẫn, u ám mà nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Người bán vé cũng giống như những nhân viên làm việc bên ngoài kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể yếu đuối như một trang giấy, trên mặt lớp trang điểm càng khoa trương, khiến Ngân Tô liên tưởng đến người giấy.
Ngân Tô ghé sát vào cửa sổ, xác định người bán vé ngoài việc thiếu kiên nhẫn ra thì không có ý định tấn công, bèn khẽ cong mày, cười híp mắt khen cách trang điểm của nàng: "Kiểu trang điểm này của ngươi không tệ."
Người bán vé: "Không mua vé thì xin đừng cản đường, chậm trễ những khách du lịch khác mua vé."
Ngân Tô nhìn ra phía sau một chút, người xếp hàng không nhiều.
"Đợi đã."
Ngân Tô buông một câu, rút ra một cây rìu màu hồng, hướng về phía đám NPC xếp hàng đi đến.
Một phút sau, Ngân Tô mang theo chiếc rìu dính máu trở lại cửa sổ quầy vé, ném cái rìu trước mặt người bán vé, nhếch miệng cười một tiếng: "Như vậy là hết rồi còn gì."
". . ."
Người bán vé tức giận đến mặt run lên.
Những người chơi đang bàn nhau cách giải quyết mấy đứa trẻ không xa đó: ". . ."
Quả nhiên là một con điên! !
. . .
. . .
"Vị khách du lịch này, cô muốn làm gì?"
Ngân Tô cười đến hiền lành, kéo tờ giấy trên bàn của người bán vé lau vết máu trên rìu, "Không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện cho dễ, như vậy thì không ai quấy rầy chúng ta phải không."
Người bán vé: "Khách du lịch gây rối sẽ bị đuổi ra khỏi công viên trò chơi."
Ngân Tô kinh sợ, sau đó lại bật cười: "Ôi chao, thật không khéo, ta còn chưa vào được."
". . ."
Người bán vé nửa ngày không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Ngân Tô, hận không thể lột da uống máu nàng.
"Cho ta xem vé vào cửa công viên trò chơi của các ngươi."
"1000."
Ngân Tô cầm rìu chém xuống bàn trước mặt người bán vé, lưỡi rìu dán tay người bán vé, không cắm xuống mặt bàn.
Cảm giác lạnh thấu xương từ mu bàn tay nơi vừa bị lưỡi rìu dán qua truyền khắp toàn thân.
Người bán vé đột ngột rụt tay lại, từ bên cạnh vội bắt lấy một tấm vé đưa cho Ngân Tô, "Chỉ có thể xem thôi!"
Ngân Tô nhận lấy tấm vé vào cửa, cảm giác cầm vé rất tốt, khung cảnh là cánh cửa chính vào công viên giải trí.
Hình thức vé vào cửa cũng không khác biệt mấy so với vé vào cửa của các công viên giải trí thông thường, mặt trước ghi chữ 'Vé vào cửa công viên Thiên Đường', phía dưới viết 'Vé đã bán không hoàn lại' cùng chữ 'Giá vé 1000'.
Một vé có hai phó vé, trên phó vé chỉ có chữ 'công viên Thiên Đường' và một con dấu của công viên trò chơi.
Mặt sau trống không, không có quy tắc gì cũng không có bất kỳ chỉ dẫn nào để vào cổng.
Ngân Tô liếc mắt thấy trong ngăn kéo người bán vé không khép kín cũng có vé vào cửa, nàng hơi nhếch cằm: "Bên trong chắc cũng có đúng không, cho ta xem một chút."
"Giống nhau cả thôi." Người bán vé lập tức kéo ngăn kéo lại, không chịu đưa cho Ngân Tô.
"Đã giống nhau rồi thì ngươi cho ta xem một chút có sao." Ngân Tô nói theo người bán vé: "Ngươi không cho ta xem. . . Có phải là không giống không? Có phải ngươi bán vé giả không?"
". . ."
Người bán vé suýt chút nữa nhảy dựng lên, ai bán vé giả!
"Không phải bán vé giả thì ngươi cho ta xem một chút đi."
Người bán vé đứng im.
Ngân Tô nắm chắc phương châm 'địch bất động ta động', rút cây rìu đang cắm trên bàn ra, vung lên định chém xuống nàng.
Người bán vé: "! ! !"
Đại gia nhà ngươi! !
Người bán vé luống cuống tay chân kéo ngăn kéo ra, sờ soạng một tấm ném cho Ngân Tô, rìu suýt chút nữa đã dừng ngay trán của người bán vé.
"Sớm như vậy chẳng phải tốt." Ngân Tô khẽ hừ một tiếng, rút tấm vé kia về.
Ngân Tô so sánh hai tấm vé vào cửa, sự khác biệt duy nhất là một tấm có mã, một tấm không có.
Người bán vé thấy Ngân Tô mãi không trả vé vào cửa, lại không nhịn được lên tiếng: "Nếu khách không mua vé vào cửa, cô đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ngân Tô 'Bốp' một tiếng đập tay lên bàn: "Cái gì! Ngươi muốn từ chối không cho ta vào?"
"? ?"
Lúc nào cô ta nói muốn từ chối không cho nàng vào! !
"Mở cửa làm ăn, làm gì có chuyện từ chối khách, ngươi làm ăn kiểu gì thế? Đối đãi với khách kiểu gì vậy? ! Gọi lãnh đạo của ngươi ra đây, ta muốn khiếu nại ngươi! !"
Người bán vé: "? ? ?"
Người bán vé đứng dậy khỏi ghế, tức giận đến giọng cũng biến đổi: "Ta không có. . ."
Ngân Tô không để ý người bán vé nói gì, "Không gặp được lãnh đạo của ngươi, hôm nay ngươi đừng hòng tan ca!"
"Làm sao vậy?" Cánh cửa quầy vé bị mở ra, một nhân viên công tác có trang điểm giống người bán vé bước tới, "Có chuyện gì thế?"
Người bán vé mở miệng muốn cáo trạng: "Quản lý, cô ta. . ."
"Cô ta không cho ta vào." Ngân Tô thấy quản lý có vẻ rất tử tế, đã cướp lời trước người bán vé: "Dựa vào đâu mà cô ta có cái quyền này? Công viên giải trí của các ngươi đối đãi khách như vậy hả?"
"Ta không có. . ."
"Ngươi nhìn xem, cô ta còn nói dối kìa!"
"Ta không phải. . ."
"Làm sai thì phải dũng cảm thừa nhận chứ, trốn tránh trách nhiệm là chuyện gì, ta đến công viên giải trí của các ngươi còn chưa vào đã tức giận, thì còn tâm trạng nào mà chơi nữa chứ?"
Người bán vé mới nói được hai chữ đã bị Ngân Tô chặn họng, tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Cô đừng nóng." Vị quản lý vừa tới không rõ sự tình, nhưng lựa chọn an ủi Ngân Tô: "Thật xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm không tốt cho cô, cô bớt giận."
"Bớt giận thế nào?" Ngân Tô khoanh tay: "Ngươi chỉ nói bằng miệng thôi à?"
Quản lý môi đỏ đậm cong lên một nụ cười quỷ dị: "Vậy theo ý cô thì làm thế nào cô mới bớt giận?"
Ngân Tô cười theo quản lý: "Hay là ta chém chết nàng đi, máu tươi mới dập tắt được cơn giận trong lòng ta."
Quản lý: ". . ."
Người bán vé: ". . ."
Thấy Ngân Tô định động thủ, quản lý liền vội vàng lên tiếng: "Như này đi, vé vào cửa ta tặng cho cô, cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho."
Người bán vé nghe thấy lời này của quản lý thì biến sắc, muốn nói gì đó, nhưng bị quản lý trừng mắt, cuối cùng nghẹn lời trở về, mặt đầy không cam tâm.
Ngân Tô lắc lắc chiếc vé vào cửa trong tay: "Hai tấm."
". . . Một tấm."
"Vậy ta vẫn nên giết cô ta đi." Nụ cười của Ngân Tô dần trở nên méo mó: "Tiện tay giết luôn cả ngươi, như vậy ta muốn bao nhiêu vé vào cửa chẳng có. . . Ha."
Quản lý: "? ?"
Chuyện gì mắc mớ tới hắn! !
Bệnh viện tâm thần nào thả con này ra vậy! !
. . .
. . .
Những người chơi khác lúc này đã tụ tập lại với nhau, nhìn Ngân Tô thao tác một hồi ở quầy bán vé, cuối cùng thế mà lại lấy được hai vé vào cửa.
Trong tay nàng vẫn cầm theo chiếc rìu dính máu, cả người đều toát ra một cỗ tà khí, không ai dám tiến lên hỏi nàng muốn bao nhiêu một tấm vé kia.
Ngân Tô cũng không để ý đến bọn họ, cầm vé vào cửa đi đến cổng soát vé, mọi người thấy nàng soát vé đi vào, biến mất trong đám NPC.
"Uy hiếp NPC có hiệu quả kìa. . ."
"Chúng ta có muốn đi thử không?"
"Vé vào cửa chắc chắn rất quan trọng, bằng không thì cũng sẽ không ngay từ đầu làm khó chúng ta, cố tình không cho vé vào cửa."
"Để ta đi xem thử." Hồ Dược Minh đi về phía quầy vé.
Nhưng hắn còn chưa đi đến quầy vé thì người bán vé đã ném ra một tấm bảng hiệu 'Tạm ngừng bán vé', cái 'rầm' một tiếng đóng sập cửa sổ quầy vé.
Hồ Dược Minh: ". . ."
Đám người: "! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận