Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 79: Ricoh trung học (32) (length: 7709)

Ngân Tô đi đến trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, nhìn không sót thứ gì trên đó, nàng kéo ngăn kéo phía dưới ra, bên trong có một ít vật phẩm nhỏ, giống như là đoạt lại từ học sinh.
Trước đây Ngân Tô cũng thấy những vật phẩm tương tự ở những văn phòng khác, nàng trực tiếp dùng giám định vạn vật từng cái xem, đều là đồ vật bình thường.
Mấy ngăn kéo không tìm thấy đồ vật hữu dụng nào, nhưng khi nàng kéo ngăn thứ hai bên tay phải, phát hiện ngăn kéo đó không kéo ra được.
Giám định vạn vật còn hiện ra một dấu chấm hỏi cho nàng.
Trong này nhất định có thứ gì đó. . .
Ngân Tô lại dùng sức kéo mấy lần, vẫn không kéo ra được.
Ách. . .
Ngân Tô ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiên cứu cách mở khóa.
"Ngươi đang làm gì?"
Đang nghiên cứu hăng say, Ngân Tô đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng không hề báo trước vang lên từ sau lưng nàng.
" ! ! !"
Ngân Tô đưa tay đèn pin chiếu về sau lưng, giáo viên chủ nhiệm đứng ở phía sau nhìn nàng, trong con ngươi dường như lóe lên vẻ u lãnh không có ý tốt.
"Lão sư a! Ngươi làm ta giật mình." Ngân Tô đứng dậy, giọng điệu như bình thường, còn rất lễ phép chào hỏi: "Lão sư, chào buổi tối."
". . ." Vẻ u lãnh trong đáy mắt giáo viên chủ nhiệm dần trở nên âm tàn, nghiến răng nghiến lợi lặp lại vấn đề trước đó: "Ngươi đang làm gì?"
Ánh mắt Ngân Tô rơi xuống ngăn kéo, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa, nhưng trong đáy mắt là một mảnh thờ ơ: "Đồ tốt gì mà giáo viên chủ nhiệm còn khóa lại, để học sinh thân ái xem thử xem nào?"
". . ."
. . .
Trong văn phòng tối đen, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn pin đặt trên bàn làm việc, chùm sáng chiếu lên bức tường đối diện, bóng ma lớn bị hắt lên vách tường.
Bóng ma kia cúi người, giọng nói bất mãn, âm trầm vang lên trong văn phòng:
"Lão sư, nói chuyện dễ nghe không được sao? Sao ngươi có thể động tay động chân với học sinh, không có chút đạo đức làm thầy nào."
Giáo viên chủ nhiệm nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi: ". . ."
Ngân Tô giẫm lên lưng hắn nhảy qua, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, rất ngoan ngoãn ôm đầu gối, "Lão sư a, giúp đỡ học sinh chẳng phải là trách nhiệm của ngươi sao?"
Giáo viên chủ nhiệm rất muốn nói không phải.
Nhưng nhìn vũ khí sắc bén đang kê trước mặt mình, hắn cứng đờ mở miệng: "Ta có thể giúp gì cho ngươi?"
Ngân Tô hài lòng dời ống thép đi, chỉ vào ngăn kéo bị khóa, hiếu kỳ hỏi: "Ta muốn xem thử lão sư đang giấu bí mật nhỏ gì."
Giáo viên chủ nhiệm: ". . ."
. . .
Trong ngăn kéo trống rỗng là một quyển Notebook màu hồng.
Ngân Tô còn tưởng trong đó viết bí mật gì lớn lao, ai ngờ chỉ là một quyển nhật ký đầy thầm mến.
Ngân Tô cẩn thận đọc quyển nhật ký thầm mến, đoạn đầu là chủ nhân miêu tả đối tượng thầm mến bằng những lời hoa mỹ, dùng vô số từ ngữ để tả vẻ đẹp của người đó.
Sau đó thì trở nên ngắn gọn hơn rất nhiều.
[Có quá nhiều việc phải làm, ta muốn phát điên rồi, sao mà có lắm việc không hết vậy. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, hắn đi ngang qua ta, trên người có mùi hương nắng ấm, rất thích hắn nha.] [Hôm nay tiết thể dục được cùng hắn đi lên, thật vui. Hắn cười lên thật dịu dàng, giống như gió nhẹ rơi đầy trời.] [Hôm nay trời mưa, hắn dường như bị bệnh không đến lớp. . . Nhớ hắn quá, nhưng mà còn nhiều bài tập chưa làm, sáng mai lại còn bài kiểm tra nhỏ, ô ô ô ô, thi không tốt thì sao nha.] [Hôm nay không thấy hắn.] [Hắn cuối cùng cũng đến lớp, hắn vẫn hoàn mỹ như vậy.] [Đợi kỳ thi tốt nghiệp cấp ba đạt thành tích tốt, có lẽ ta sẽ có dũng khí và tư cách để tỏ tình với hắn. Cố lên, nỗ lực học tập, nhất định phải nổi bật trong kỳ thi đó! Để hắn nhìn thấy ta tỏa sáng!] [Kỳ thi tốt nghiệp càng ngày càng gần, gần đây trường học rất không yên ổn, luôn có bạn xin nghỉ không đến lớp, may mà hắn không sao.] [Nghe nói học sinh lớp 3 bị ngộ độc thực phẩm. . . Rõ ràng đều ăn ở cùng một nhà ăn, sao chỉ có học sinh lớp 3 bị ngộ độc? Thật kỳ lạ.] [Đề thật khó a, sao trường mình có nhiều học sinh vậy, ta căn bản thi không lại họ!] [Kỳ thi tốt nghiệp. . . Ta nhất định phải đạt thành tích tốt trong kỳ thi này! ! Chỉ có như vậy, ta mới có tư cách tỏ tình với hắn, để hắn thấy một người ưu tú như ta.] [Ai đã trộm sách của hắn đi! Thật đáng ghê tởm! ! Sao có thể đáng ghê tởm như vậy! ! Ta vụng trộm để sách của mình lên bàn hắn, hy vọng sẽ không làm lỡ việc học của hắn. Nghĩ đến hắn dùng sách của ta học, thật vui quá a.] [Ta đã có giấy báo thi, sắp đến kỳ thi lớn rồi, thật kích động, thời gian tỏ tình càng ngày càng gần.] [Hắn vậy mà nói chuyện với ta! ! !] [Hắn khen ta thật đáng yêu, a a a a!] [Hôm nay cùng hắn ăn cơm, nhìn gần, hắn cũng thật hoàn hảo, giọng nói dịu dàng dễ nghe như vậy.] [Hắn có vẻ không vui. . .] [Ta lại được cùng hắn trong một phòng thi, thật vui quá.] [Giấy báo thi, sao giấy báo thi không thấy? Ai lấy giấy báo thi của ta đi! Không có giấy báo thi sao ta có thể tham gia kỳ thi lớn, bọn họ sao ác độc vậy! !] [Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn, muốn gặp hắn, muốn gặp hắn. . .] [Sao không thèm để ý đến ta.] [Tại sao.] [Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao!] Phía sau là vô vàn từ "Tại sao" viết đầy mỗi trang.
Ngân Tô lật đến trang cuối.
[Hắn c·h·ế·t.] Ba chữ trơ trọi viết ở giữa quyển nhật ký.
. . .
. . .
Ngân Tô nhanh chóng lọc ra manh mối hữu ích trong quyển nhật ký.
Trong quyển nhật ký nhắc đến kỳ thi tốt nghiệp, còn nhắc đến từ trước kia chưa từng xuất hiện: "Giấy báo thi".
Chủ nhân quyển nhật ký bị mất giấy báo thi, cuối cùng không biết có tham gia kỳ thi đó hay không, nhưng người nàng thầm mến lại chết vì một nguyên nhân không rõ.
Thế giới hiện thực, tham gia thi tốt nghiệp trung học cũng cần giấy báo thi, nên việc trong trò chơi tham gia cái gọi là kỳ thi lớn này cũng cần giấy báo thi là có lý.
Giấy báo thi. . .
Ngân Tô nhìn giáo viên chủ nhiệm dưới đất, quyết định phát huy phẩm chất học sinh ngoan: "Lão sư, kỳ thi tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, khi nào thì phát giấy báo thi cho chúng ta?"
Giáo viên chủ nhiệm: ". . ."
Không phải rất muốn nói.
"A ——"
Giáo viên chủ nhiệm kêu thảm một tiếng, máu tươi rơi xuống đất, tạo thành một vũng máu nhỏ, ống thép đang kề vai hắn tỏa ra hơi thở âm lãnh đáng sợ.
Giáo viên chủ nhiệm như sợ Ngân Tô lại cho mình thêm một cái, cố chịu đau mở miệng: "Đề thi chung còn chưa bắt đầu, sau khi có thành tích bài thi chung, thì có thể đổi giấy báo thi."
Đề thi chung?
"Đề thi chung khi nào?"
"Thứ sáu."
Thứ hai, thứ ba là bài kiểm tra nhỏ, thứ sáu là đề thi chung, chủ nhật còn có một kỳ thi tốt nghiệp lớn. Kỳ thi tốt nghiệp lớn sắp xếp vào ban đêm, không biết thời gian cụ thể, nếu tính cả nó thì kỳ thi kéo dài ba ngày, như vậy tính ra, thời gian thực tế phó bản lưu cho người chơi chỉ có bốn ngày.
"Đổi giấy báo thi như thế nào?"
"Top mười. . . Top mười của lớp."
Ngân Tô cảm thấy giáo viên chủ nhiệm dễ dàng nói ra phương thức nhận giấy báo thi như vậy, hoặc là hắn nói dối, hoặc là giấy báo thi cũng không dễ có được như vậy, nói ra cũng không sao.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận