Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 857: Quái vật thế giới song hỉ lâm môn (length: 7324)

"Hả...hả?"
Cái gì?
Râu quai nón cảm giác mình đang nói chuyện, nhưng hắn không biết mình vừa nói cái gì.
Cái giọng kia lập tức bất mãn lên: "Nghèo vậy sao? Trước đó tại trung tâm thống kê, các ngươi chẳng phải trả 20 ngàn một người sao?"
"Cái gì? Tay không bắt sói à? Các ngươi đúng là giỏi thật đấy."
Ngân Tô đếm từ trên người mấy người này lấy được cấm kỵ tệ, cộng lại có chừng 20 ngàn.
20 ngàn kim tệ đối với nhân viên làm theo tháng 1500 phổ thông dân cư mà nói đã rất nhiều.
Nhưng đối với một đoàn đội có một dị hóa giả cấp B dẫn đầu thì cũng không tính nhiều, thậm chí còn hơi ít.
Cách thức tuyển người của đám này là giao một khoản "Tiền đặt cọc" đợi đến khi từ đảo hoang trở về, đem đồ thu thập được bán đi, lúc này mới thanh toán số còn lại.
Nếu là ch.ết ở bên ngoài, bọn chúng còn có thể tiết kiệm một khoản. Tay không bắt sói, đúng là quá thông minh.
Ngân Tô lật khắp một đống đồ bỏ đi, không tìm được di vật mới.
"Không ngờ hắn thật là một người anh trai tốt yêu thương em trai." Ngân Tô tặc lưỡi, lại nhìn về phía Aisha: "Ta còn tưởng rằng người ở chỗ các ngươi đều không có tình cảm đấy chứ."
Aisha: "..."
Bọn họ làm sao lại không có tình cảm?
"A, lạ thật, không ngờ đám người vô dụng này lại vô dụng như vậy, di vật cũng chẳng có mấy." Ngân Tô thở dài, "Lần sau kiếm được cho ngươi nhiều hơn nhé."
Xi măng quái cao ngạo khinh thường: "Ai thèm mấy thứ bỏ đi đó."
Aisha: "? ? ?"
Đồ bỏ đi?
Đồ bỏ đi cho nàng này, nàng không chê đồ bỏ đi!
"Đây là cái gì?"
Ngân Tô từ đống phế liệu lôi ra một tờ bản vẽ trừu tượng khó hiểu.
Phía trên đánh dấu rất nhiều ký hiệu kỳ quái cùng con số, một khu vực trong đó được đánh dấu mạnh.
Aisha nhìn một lát, không chắc chắn lắm trả lời: "Có lẽ là... bản đồ đảo hoang mà bọn họ tìm được."
"Bản đồ đảo hoang à? Có thứ này chẳng phải sẽ không bị lạc trong Sương Mù Tử Vong sao?"
Aisha: "Có xe và bản đồ thì không có gì bất ngờ, thực sự sẽ không bị lạc, một khi mất xe tiến vào Sương Mù Tử Vong thì sẽ không ra được."
Ngân Tô cảm thấy việc kiếm được món đầu tiên ở thế giới quái vật mà lại quá cùi bắp thì thật mất mặt.
"Có thể bán được không?"
"Có thể... cũng không biết cụ thể tình hình đảo hoang mà bọn họ phát hiện, có những tài nguyên gì."
Đảo hoang cũng có sự khác biệt.
Có những nơi rộng lớn, bên trong không có nhiều tài nguyên có thể thu thập, loại này người ta có đưa tiền cũng không thèm đi.
Có những nơi phạm vi nhỏ, tài nguyên phong phú, hoặc có khả năng có di vật bên trong, loại này thì không cần tiền, thậm chí còn có thể ngược lại lấy tiền hoặc hợp tác với khu vực ánh sáng.
"Cái này còn không đơn giản sao."
Ngân Tô tiếp tục hỏi tình hình đảo hoang cụ thể từ râu quai nón.
Aisha phụ trách ghi chép ở bên cạnh và nhắc nhở Ngân Tô những nội dung cần hỏi.
"Có lẽ là một đảo hoang cấp C." Tổng hợp những gì râu quai nón nói, Aisha đưa ra kết quả.
"Có thể bán được bao nhiêu?"
"Nhiều nhất 50 ngàn."
"Bọn họ tìm người đã trả 20 ngàn một người rồi? Bây giờ bán chỉ có năm mươi ngàn thôi sao?"
Aisha: "Bản đồ cấp C chỉ có giá này..."
Nếu tự mình chiêu mộ người đi, vận may tốt thì có thể kiếm được kha khá.
Nhưng chỉ là một tấm bản đồ thì cũng không đáng giá.
Dù sao người mua bản đồ còn phải triệu tập nhân mã, xe, thiết bị, các loại vũ khí các kiểu, cuối cùng nếu đi nhiều người, chia đều ra thì chẳng còn lại bao nhiêu.
"Năm mươi ngàn thì năm mươi ngàn vậy, muỗi cũng là thịt." Ngân Tô đưa bản đồ cho Aisha, bảo nàng đi bán, lại mong chờ nói: "Ngươi còn kẻ thù nào không? Chúng ta có thể song hỷ lâm môn."
Aisha: "..."
Thật là song hỷ lâm môn.
Đáng tiếc, Aisha không có dư kẻ thù.
Ngân Tô thất vọng thở dài, bảo Aisha tự giải quyết kẻ thù của mình, tiện thể thu dọn đống phế liệu kia, bán được gì thì bán.
Ngân Tô nhớ tới một chuyện: "Ngươi có muốn thôn phệ hắn không? Chẳng phải nói thôn phệ dị hóa giả có thể thăng cấp sao? Hắn lại là dị hóa giả cấp B đấy."
Aisha chán ghét bĩu môi: "Ai muốn thôn phệ hắn, ghê tởm."
"Thôn phệ dị hóa giả rất nguy hiểm." Xi măng quái cười lạnh: "Với thực lực của cô ta mà thôn phệ dị hóa giả cấp B, bị phản phệ còn nhẹ đấy."
Aisha: "..."
Mặc dù ngươi nói có lý, nhưng có phải nên để nàng giữ chút mặt mũi không?
Ngân Tô tò mò: "Nặng thì sẽ như thế nào?"
Xi măng quái: "Bị ý thức của người bị cắn nuốt chiếm đoạt thể xác."
Thôn phệ dị hóa giả nói trắng ra chính là dung hợp sức mạnh biến dị của dị hóa giả để mình sử dụng, nhưng nếu thực lực đối phương vượt quá mình thì ai sẽ bị dung hợp vẫn còn chưa biết.
Ngân Tô than thở, xem ra việc dị hóa giả thăng cấp ở thế giới quái vật không dễ dàng như vậy...
Aisha đi giải quyết kẻ thù của mình.
Ngân Tô và xi măng quái đứng ở cuối ngõ tối, thưởng thức Aisha tự tay đâm kẻ thù.
"Aisha nói ngươi bị truy nã đấy, ngươi đã g.iết bao nhiêu người rồi?" Ngân Tô tò mò về "thành tích" của xi măng quái.
"Ta nhớ cái này để làm gì?"
"Ngươi không nhớ, sau này người ta tìm ngươi báo thù, ngươi cũng không biết đối phương là ai mà báo thù."
"Có quan hệ gì, cứ làm thịt tất cả là xong."
"...Ngươi g.iết nhiều người như vậy, sao không mang về cho xưởng ít vốn làm ăn?" Đây mới là điểm Ngân Tô muốn chú ý.
Xi măng quái không có hứng thú với mấy thứ tục tằng: "Ta cần mấy thứ đó để làm gì?"
"..." Ngươi ngoài biết nói làm gì ra, còn biết làm gì khác không?!
Ngân Tô dạy dỗ nó bằng giọng điệu thâm sâu: "Một nhân viên ưu tú sẽ phải nghĩ cho xưởng. Lần sau đừng lãng phí, đều mang về đi, xưởng của chúng ta đang rất cần vốn, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền."
Xi măng quái cười lạnh: "Xưởng ở đâu?"
Ngân Tô quay đầu đi: "Đúng là một câu hỏi hay, về sau không được hỏi nữa."
"..."
Yên tĩnh một giây, Ngân Tô lại quay lại, trịnh trọng giao cho nó một nhiệm vụ: "Chuyện tìm địa điểm cho xưởng của chúng ta giao cho ngươi đấy."
Xi măng không cam chịu phản đối: "Dựa vào cái gì?"
Ngân Tô không dao động: "Bằng ta là xưởng trưởng."
Xi măng quái vừa há miệng ra đã bắt đầu chửi, vừa mắng Ngân Tô là đồ bẩn thỉu, vừa nguyền rủa nàng c.h.ết, cuối cùng dồn hết bực tức, cứng rắn phun ra một câu:
"Vừa rồi ta đã làm thịt hết người của Hồng Tước rồi, chỗ họ ở giờ trống rồi đấy."
Ngân Tô trực tiếp bỏ qua chuyện xi măng quái chửi mình, vui mừng khôn xiết: "Ta biết mà, để ngươi làm nhân viên đầu tiên đúng là quyết định chính xác."
"..."
À.
Một người một quái 'vui vẻ' quyết định nơi đóng trụ sở xưởng.
...
...
Aisha đã giải quyết xong râu quai nón, mặc dù chuyện đó vẫn sẽ tồn tại trong trí nhớ của mình, mỗi đêm tỉnh giấc vẫn còn kinh hoàng, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.
Nàng nhặt "đồ bỏ đi" trên đất lên, đi về cuối ngõ tối, đi về phía vận mệnh của nàng.
Ngân Tô mang theo hai người trở về nơi ở của Aisha một chuyến, bảo nàng thu dọn ít đồ rồi rời khỏi đây.
Đi đến trước cửa tiệm vũ khí cũ, Ngân Tô đột nhiên nhấc chân bước vào.
Aisha: "? ? ?"
Xi măng quái không biết nghĩ đến điều gì, nhếch miệng cười quái dị, lập tức đi theo Ngân Tô vào trong, còn tiện tay đóng cửa.
Aisha: "? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận