Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 133: Vĩnh Sinh thôn (23) (length: 8471)

Bạch Lương Dịch không đi chung với Ngân Tô, hắn cẩn thận ở lại bên ngoài, chú ý động tĩnh bên trong lẫn bên ngoài. Hắn nhìn Ngân Tô tìm được công cụ, một bên vác một cái chuẩn bị đi ra, ai ngờ còn chưa đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại hướng sang một bên khác nhìn.
Bạch Lương Dịch nhìn theo hướng nàng nhìn sang, có chút tặc lưỡi, tuy không nhìn rõ đó là cái gì, nhưng chắc chắn không phải thứ đứng đắn gì.
Hắn cứ tưởng Ngân Tô sẽ thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện mà rút lui, ai ngờ nàng vác đồ trực tiếp đi qua... Đi qua luôn!!
Hắn lại cứ tưởng sắp thấy cảnh Ngân Tô bị công kích, ai ngờ đối phương lại không tấn công, ngược lại là Ngân Tô đột nhiên đi giật mấy dải lụa đỏ ở phòng khách.
Bạch Lương Dịch cảm giác một đêm nay, tim hắn đập nhiều hơn bình thường không chỉ một lần, lúc này đã sắp đình công, hắn cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Hắn có đức hạnh gì mà gặp phải một cô gái làm tim hắn đập thình thịch thế này chứ!!
Khi Bạch Lương Dịch sắp nhồi máu cơ tim, thì người làm tim hắn đập loạn nhịp cuối cùng cũng vác công cụ đi ra.
"Vừa rồi ngươi làm gì vậy?" Bạch Lương Dịch cố gắng kiềm chế không hét lên.
"Đưa bé con đáng thương không nhà về nhà thôi." Ngân Tô hơi dừng lại, dùng giọng điệu khẳng định tự khen: "Ta quả thật là một đại t·h·iện nhân."
"... "
Bạch Lương Dịch lại nhìn về phía bên kia, thứ kia đứng ở cửa đã không thấy nữa.
Mấy dải lụa đỏ kia... có tác dụng gì khác sao?
Ngân Tô cũng không có ý định giải thích, vác công cụ đi về phía cửa thôn. Bạch Lương Dịch suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo, tuy nàng hành động có hơi bất thường, nhưng hình như nàng rất tự tin...
"Bạch Lương Dịch."
Chưa đến cửa thôn, Bạch Lương Dịch đã nghe thấy có người gọi tên hắn ở phía sau, giọng điệu có hơi giống Chu Hiên.
"Bạch Lương Dịch, ngươi chờ ta một chút, đừng đi nhanh như vậy."
"Bạch Lương Dịch..."
Bạch Lương Dịch hỏi Ngân Tô trước mặt: "Lộ tiểu thư, cô nghe thấy có người gọi ta phải không?"
Cô gái đáp giọng điệu thản nhiên: "Nghe thấy."
"... "
Nửa đêm có người gọi thì đừng ngoái đầu lại, đây là điều anh đã nghe ở thế giới thực rồi, lúc này Bạch Lương Dịch đương nhiên sẽ không quay đầu nhìn lại.
Bạch Lương Dịch không quay đầu, cái giọng nói sau lưng kia dần trở nên tĩnh mịch oán độc hơn.
"Nàng thật là phiền phức, nếu không ngươi đ·á·n·h c·h·ế·t nàng đi?" Ngân Tô nghe đến thấy bực, thâm trầm đề nghị với Bạch Lương Dịch.
Bạch Lương Dịch: "..."
Thứ quái dị sau lưng không phải người: "..."
Không biết có phải lời uy h·i·ế·p của Ngân Tô có hiệu quả hay không, hay là thứ quái dị phi nhân kia biết mình lừa gạt không được Bạch Lương Dịch, mà trực tiếp im re.
...
...
Ngân Tô vừa đi vừa thấy cứ như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình, nhưng khi nhìn quanh thì lại chỉ thấy thôn xóm tắm mình trong ánh trăng, hoàn toàn không có vật kỳ lạ nào.
Thôi được rồi.
Đến lúc phải lộ diện đánh nhau rồi tự nhiên nó sẽ lộ ra.
Ngân Tô không còn để ý thứ đang theo dõi mình trong bóng tối, vác công cụ nhanh chóng đến được cửa thôn.
Cây khô ở cửa thôn vẫn y như hôm qua, Ngân Tô tùy tiện liếc nhìn hai cái rồi thu mắt lại, đi thẳng tới trước tấm bia đá, đưa xẻng cho Bạch Lương Dịch: "Đến lượt ngươi rồi đó?"
Bạch Lương Dịch: "..."
Lý trí mách bảo hắn rằng không nên đào bia đá như vậy, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lòng hiếu kỳ lại thúc đẩy hắn tiếp lấy cái xẻng từ Ngân Tô.
Tìm được một người giúp việc Ngân Tô tâm tình không tệ, xoa xoa tay, chuẩn bị bắt đầu làm.
Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm vào tấm bia đá dính đầy m·á·u tươi: "Ngươi nhất định phải đào sao?" Hắn biết tấm bia đá này hơi kỳ quái, nhưng cũng không ngờ đến chuyện nửa đêm phải đi đào nó!
Ngân Tô hất cằm lên, giọng điệu kiên định: "Đương nhiên!"
Bạch Lương Dịch: "..."
Bạch Lương Dịch trước khi bắt tay vào việc, liền dùng thuốc bổ sung đầy thể lực đã hao tổn khi dùng kỹ năng trong tòa nhà này, để đề phòng có chuyện xảy ra.
Xác định đã hồi phục thể lực lên đỉnh phong, hắn nhìn cô gái đang hổn hển thở dốc nãy giờ, hít sâu một hơi, bắt đầu giúp đỡ.
Bạch Lương Dịch không biết đã sai ở bước nào, hắn chỉ cảm thấy từ khi gặp cô gái này, hắn chẳng cần động não nữa.
Chủ yếu là nàng căn bản không nói cho bạn biết nàng đang nghĩ gì - dù thật hay giả bạn có nói ra thì mọi người còn tự phán đoán được, còn nàng thì hoàn toàn không nói gì cả! Gặp chuyện thì chỉ thấy kết quả hoặc là mấy quyết định kỳ quặc.
Mà quyết định của nàng... là việc hắn hiện tại nửa đêm đi đào bia đây này!
Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn đã trải qua ở các phó bản trước đây!
...
...
Bia đá không chôn sâu lắm, hai người chỉ đào một lúc đã khoét được phần đất xung quanh, để lộ ra một cái bệ.
"Hình như phía dưới có cái gì đó..." Bạch Lương Dịch thấy phía dưới cái bệ có một chút màu đỏ, giống như có thứ gì bị bệ đè lên.
Bạch Lương Dịch chưa kịp nói hết câu, tấm bia đá đã đột nhiên đổ về phía hắn, hắn lập tức lui sang bên cạnh, liếc thấy Ngân Tô vừa kịp rụt chân lại.
"..." Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng rồi mới đá chứ hả?
Hít sâu.
Hít sâu...
Bia đá đổ xuống đất, vật dưới bệ hoàn toàn lộ ra, dưới đó còn có một tấm vải đỏ.
Ngân Tô lôi tấm vải đỏ ra, lộ ra một chiếc rương gỗ ở bên dưới. Trên chiếc rương gỗ vẽ đầy các Phù Văn kì lạ, trải kín toàn bộ hòm gỗ.
Rương gỗ không lớn lắm, cũng không nặng, lúc này được đưa lên mặt đất.
Ngân Tô nhìn chằm chằm những Phù Văn hỗn loạn trên rương, không biết có tác dụng gì, nhưng vì rương không khóa nên cũng thuận tiện để nàng mở ra.
Bạch Lương Dịch đè tay lên rương gỗ, nhìn Ngân Tô: "Ngươi nhất định phải mở ra sao?"
Ngân Tô liếc hắn một cái: "Không thì sao? Đào nãy giờ, không mở ra xem chẳng phải phí công à?"
Bạch Lương Dịch vẫn thận trọng: "Nhỡ đâu có nguy hiểm..."
Ngân Tô tặc lưỡi: "Ở trong cái trò chơi này, cái gì mà chẳng nguy hiểm?" Nàng đẩy tay Bạch Lương Dịch ra, trực tiếp mở rương gỗ.
Bạch Lương Dịch: "..."
Bên trong rương gỗ toàn là lọ thủy tinh, và trong đó chính là...
Sắc mặt Bạch Lương Dịch ngưng lại: "Mắt người?"
Đầy rương lọ thủy tinh chứa đầy mắt, mỗi lọ nhỏ hai con. Những con mắt đó không có chút dấu vết hư thối nào, vẫn còn như sống, có thần thái, đang nhìn chằm chằm bọn họ một cách âm trầm.
Bị nhiều tròng mắt như vậy nhìn, Bạch Lương Dịch cảm thấy da đầu tê dại. Nhưng Ngân Tô lại giống như không có cảm giác gì, trực tiếp lấy một lọ thủy tinh lên quan sát cự ly gần.
Hai cô dâu nàng gặp trước đây đều không có mắt... việc bị móc mắt xuống là có ý gì? Hay là đó là sở thích đặc biệt của chú rể?
Ngân Tô lật rương lại, bên trong chỉ có toàn lọ đựng mắt, không có thứ gì khác.
Bạch Lương Dịch chưa từng thấy cô dâu, nên lúc này hắn không biết chuyện mấy con mắt này là thế nào, cau mày nhìn chằm chằm chúng, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Những con mắt này hình như còn có ý thức của riêng chúng...
Ngân Tô đóng nắp rương lại, nhét vào trong cung điện.
Bạch Lương Dịch nhìn cái rương biến m·ấ·t, rồi lại đột ngột xuất hiện.
" ? ?" Đạo cụ không gian? Chỉ là sao lại để lộ ra vậy? Chắc là không gian không đủ?
Đạo cụ không gian trong trò chơi khá là hiếm, chỉ có thể nhận được khi thông quan phó bản, trong Thương Thành hoàn toàn không mua được. Bởi vậy trong trò chơi chỉ có số ít người chơi sở hữu, và còn rất nhiều hạn chế sử dụng. Nhất là về kích thước không gian, phần lớn chỉ có thể chứa một vài vật phẩm nhỏ.
Chiếc rương gỗ này tuy không nặng nhưng thể tích vẫn lớn, Bạch Lương Dịch nghi ngờ không gian của Ngân Tô không đủ lớn để chứa.
Ngân Tô đương nhiên không phải là không chứa nổi, chỉ là vì mấy con mắt đối với cung điện thì cũng như đồ ăn, nên nhét vào liền chuẩn bị hóa huyễn... Vậy nó đủ hóa huyễn mấy ngụm đây?
Suy nghĩ chương tiết [đọc tệ 520] rút thăm trúng thưởng:
【Cái gì mà chó mèo đều có thể lên trên】 Triệu Tử Ngôn 【không nghe thấy đằng sau có người bảo nàng như thế】 nữ phụ không có ham muốn sống . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận