Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 383: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (21) (length: 8008)

"Bịch!"
Đèn pin rơi trên mặt đất, phá tan chốt mở, chùm sáng xuyên qua chỗ ngồi dưới đáy, đem mấy hàng chỗ ngồi gần đó đều chiếu sáng.
Mạch Tử giật mình tỉnh giấc, nàng cuống quít đi nhặt đèn pin.
Ánh đèn quét đến lối đi nhỏ cùng chỗ ngồi đối diện, Mạch Tử chợt giật mình, Vu Khiết đâu?
Mạch Tử chậm rãi di chuyển đèn pin, chiếu hướng chỗ ngồi đối diện, nơi đó không một bóng người.
Vu Khiết đi đâu?
Trong xe vẫn chỉ có tiếng đoàn tàu chạy ầm ầm, không có âm thanh nào khác.
Mạch Tử kiên trì chiếu đèn về phía trước, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của đám quái vật, nàng lẳng lặng đếm trong lòng: Một, hai, ba, bốn...
Không thừa không thiếu.
Đám quái vật đều ở vị trí ban đầu, không hề động đậy.
Mạch Tử nhìn về phía trước xa hơn, xuyên qua cửa kính toa xe, nàng mơ hồ thấy một bóng người đứng ở chỗ nối giữa hai toa.
" ! !"
Người?
Sao có thể có người ở chỗ nối toa?
Hai bên cửa khoang đều đóng chặt mà! !
Là ai? !
Hàng loạt dấu hỏi nổi lên trong lòng Mạch Tử.
"Đừng đi đừng đi..."
Mạch Tử định tắt đèn pin, nhưng đúng lúc này, nàng thấy bóng người kia ở chỗ nối toa đột ngột lao vào cửa kính, đối diện ngay trước mặt nàng.
Dù khoảng cách khá xa, Mạch Tử vẫn thấy rõ gương mặt đó.
Là Vu Khiết.
Vu Khiết kinh hoàng đập cửa khoang xe, miệng nàng há ra như đang la hét, nhưng Mạch Tử không nghe thấy gì cả, trong xe chỉ toàn tiếng ầm ầm.
Mạch Tử muốn tắt đèn pin, nhưng ngón tay đặt trên chốt mở, mãi không bấm xuống được.
Phía sau Vu Khiết không có gì cả, nhưng nàng thấy Vu Khiết bị nhấc bổng lên, tuy không nghe được, Mạch Tử biết nàng đang kêu thảm thiết...
Âm thanh ấy như xuyên thấu qua cửa xe, đâm thẳng vào tim nàng.
"Cộc!"
Ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, mọi âm thanh đều bị tiếng đoàn tàu che lấp.
Đêm nay không phải đêm giáng sinh.
...
...
"Kính chào quý khách, toa ăn phục vụ bữa sáng, quý khách có nhu cầu xin mời đến toa ăn dùng bữa."
Ngân Tô bị tiếng thông báo đánh thức, đèn trong xe đã sáng, cửa khoang cũng đã mở.
Sáng rồi sao?
Sao cảm giác như chưa ngủ được bao lâu vậy?
Nhất định là do cái con quái vật tìm con không phải người kia đêm qua...
Ngân Tô tức giận đổ hết lên quái vật, đứng dậy vận động một chút, đi về phía toa ăn.
Người chơi trong xe không ai ở đây, chỉ còn lại đám quái vật, nhìn tình hình toa 02, 03, 04 không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng mà toa 04 chỉ còn một con quái vật, những con còn lại không thấy bóng dáng.
Quái vật sẽ không tự ý rời khoang, mất tích chắc chắn là đã chết.
Ngân Tô bước vào toa ăn, chào nhân viên phục vụ phía sau quầy: "Chào buổi sáng."
Nhân viên phục vụ: "..."
Sao nàng ta vẫn chưa chết! !
Ngân Tô vừa chuẩn bị xem hôm nay có gì ngon, đã nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ nối giữa hai toa.
Ngân Tô lập tức xoay người, đi xuyên qua toa ăn.
Chỗ nối giữa toa 05 và 06 nồng nặc mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, máu tươi bắn tung tóe trên đất, trên tường.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, một nửa thi thể be bét máu thịt nằm ở lối đi nhỏ, nửa còn lại nằm trong phòng vệ sinh.
Toàn bộ thi thể bị lột da, nội tạng bị móc sạch, chết một cách cực kỳ thảm khốc.
Phần lớn người chơi đều ở đây, ai nấy mặt mày không tốt, nghiêm nghị nhìn cái xác chết đó.
Thời điểm chết là tối qua, thời gian trôi qua quá lâu, quy tắc tử vong đã tự động biến mất.
"Ta không biết nàng ấy chết như thế nào." Một nữ sinh từ tốn nói: "Tối qua ta ngủ một lát, khi tỉnh dậy thì thấy Vu Khiết không còn ở đối diện ta.
Lúc ấy cửa toa bị đóng, ta không biết nàng ấy làm sao ra ngoài, ta cũng không dám đi xem xét."
Sắc mặt Mạch Tử còn tệ hơn những người khác, lúc đó nàng không dám nhìn tiếp, nên không biết Vu Khiết thành ra như vậy.
Pháp sư: "Vu Khiết trước đó có làm gì không?"
Mạch Tử lắc đầu: "Không có, sau khi trở về toa, chúng ta đều đợi ở chỗ của mình, xét vé xong rồi... chắc nàng ấy cũng không làm gì cả."
"Vậy thì chắc là sau khi xét vé đã xảy ra chuyện gì đó, dẫn đến nàng ấy chết." Pháp sư nhìn những người khác: "Mọi người có gặp chuyện bất thường gì không?"
Thịnh Ánh Thu: "Tôi có nghe thấy tiếng đánh nhau, nhưng tôi không đi xem."
Cát Sơn A nói: "Tôi cũng nghe thấy, nhưng tôi đau nhức muốn chết, nào có tâm trạng đi xem."
Ân tiên sinh: "Tôi cũng nghe thấy."
"02, 03, 04 đều nghe thấy tiếng đánh..." Pháp sư nhìn về phía Mạch Tử: "Cô Mạch, còn cô thì sao?"
"Tôi..." Mạch Tử hồi tưởng lại khoảng thời gian mơ màng ngủ tối qua, nàng hình như có nghe thấy tiếng "Đương Đương", "Hình như tôi có nghe thấy tiếng gì đó."
Người chơi sau toa 06, không ai nghe thấy có tiếng gì hết.
"Nghe thấy tiếng động rồi bị nó mê hoặc đi xem xét, có lẽ đó chính là nguyên nhân cái chết của Vu Khiết." Pháp sư trầm giọng nói: "Sau khi Vu Khiết chết, chúng ta đều không nghe thấy tiếng động gì nữa, vậy con quái vật kia có lẽ chỉ hại được một người trong đêm."
Ngân Tô nghe đám người chơi đối diện nói chuyện, ánh mắt rơi vào thi thể máu me kia.
Da người, nội tạng... Cái bà mẹ già đáng sợ kia tìm con, không tự mình liều một đứa bé chứ?
Trong quy tắc của chuyến tàu có một điều ——【 Trên tàu sẽ không có tiếng khóc trẻ con, nếu nghe thấy hãy lập tức tìm TA, và giết TA đi.】 Trên tàu chắc chắn có trẻ con, mà tốt nhất là đừng giết, bằng không sẽ bị mẹ già tính sổ.
Ngân Tô nghĩ rằng mình nên đi tìm đứa bé này một chút.
Cũng không phải vì mang thù, mà do nàng không đành lòng thấy mẹ con/trẻ nhỏ bị lạc mất nhau.
Tóc quái: Chính là mang thù hì hì ha ha.
...
...
Ngân Tô không ở đó nghe người chơi thảo luận nữa, quay lại phòng ăn.
Bữa sáng không khác gì bữa hôm qua, Ngân Tô chọn suất rẻ nhất, cũng bằng cách giống vậy mà lén lút qua cửa.
Lúc Ngân Tô đi, mắt nhân viên phục vụ gần như dán vào người nàng, muốn tìm xem đồ ăn đã bị giấu ở đâu.
Nhưng Ngân Tô vừa rời khỏi phòng ăn, nhân viên phục vụ cũng chẳng tìm ra.
Không tìm thấy đồ ăn, xem như không mang đồ ăn ra ngoài sao? Kinh tởm thật! Ai đặt ra cái quy tắc này vậy!
Nhân viên phục vụ nghiến răng nghiến lợi căm hờn, nhưng lại không làm gì được Ngân Tô.
Ngân Tô vừa ra khỏi phòng ăn, loa thông báo lại vang lên.
"Kính chào quý khách, đoàn tàu sắp đến ga Quỷ Lĩnh, hành khách xuống ga Quỷ Lĩnh vui lòng chuẩn bị hành lý và vé tàu, xuống tàu ở cửa bên phải."
"Hành khách không xuống tàu vui lòng ngồi yên tại chỗ, không được tự tiện đi lại."
"Thời gian dừng tại ga dự kiến là 8 phút."
Thời gian dừng lại lại giảm thêm một phút.
Về sau chẳng phải sẽ càng ít đi sao.
Mà trò chơi vốn đã ngày càng khó, về sau lại càng nguy hiểm hơn nữa.
Nguy hiểm tại ga lại tăng thêm, mà thời gian cho người chơi lại ít đi... Chậc chậc, ác độc thật.
...
...
Đoàn tàu vào ga Quỷ Lĩnh, Ngân Tô không thấy một bóng người nào, trên sân ga trống trơn.
Ga này không có quái vật sao? Hay là... những thứ đi lên là Quỷ, mà họ thì không nhìn thấy?
Ngân Tô không có chờ quái vật lên xe rồi mới đi như những ga trước, lần này trực tiếp đến cửa xe, phòng ngừa trường hợp thật sự có quái vật vô hình bị mắc lừa.
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Bảo Bảo ~ Bỏ một phiếu cuối tháng thôi ~~ Hoạt động rút thăm chương tiết ý nghĩ [đọc tệ 520]:
【 điểm tới điểm lui Tô Lương Tâm 】 rơi vào meo đường 【 hì hì ha ha 】 cá vàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận