Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 592: Ngân Sơn công quán (10) (length: 7753)

Thải Y và Vu Uẩn đang nói chuyện phiếm, còn Hách Tuệ cùng Phan Vinh Phương thì cắm cúi ăn cơm.
Động tác xúc cơm của Hách Tuệ đột nhiên khựng lại, nàng như thể cứng đờ người, mấy giây sau bỗng đứng phắt dậy, chộp lấy bát canh trước mặt hất thẳng vào đầu Vu Uẩn.
Vu Uẩn vô thức muốn tránh, nhưng cơ thể lại như bị giam cầm tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Canh nóng hổi từ trên đầu hắn dội xuống, theo lông mày xương chảy xuống mặt, nhanh chóng ửng đỏ một mảng.
Thải Y trố mắt, dường như cũng bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhất thời không phản ứng gì.
Mà Hách Tuệ rất nhanh lại bưng đồ ăn trên bàn, dốc xuống đầu Vu Uẩn.
. . .
. . .
Ngân Tô ở bàn bên cạnh đương nhiên đã nhận ra động tĩnh.
Hách Tuệ chỉ là một người mới, động tác có thể nhanh đến đâu.
Cho dù lần đầu tiên không đề phòng bị hất trúng, lần thứ hai Vu Uẩn cũng hoàn toàn có thời gian và năng lực ngăn lại nàng... Nhưng hắn lại chẳng làm gì, cứ ngồi đó, mặc cho Hách Tuệ đem mấy bàn đồ ăn đổ hết lên đầu.
Mặt Hách Tuệ tái nhợt dần trở nên méo mó, một thứ âm thanh chói tai từ cổ họng nàng phát ra: "Người như ngươi chỉ xứng nằm sấp dưới đất mà ăn."
Vu Uẩn: ". . ."
Thải Y: ". . ."
Cả hai đều không có bất kỳ hành động nào.
Đến khi Hách Tuệ đổ xong bàn đồ ăn cuối cùng, nàng đột nhiên giống như bị rút hết sức, ngồi phịch xuống, hoảng sợ nhìn thành quả của mình, cơ thể bắt đầu run rẩy: "Ta... Ta... Ta không khống chế được mình, đúng... Thực xin lỗi, thật không phải ta... Không phải ta..."
Lúc này Vu Uẩn mới có thể cử động.
Hắn đưa tay gạt chỗ đồ ăn vẫn còn hơi nóng trên đầu xuống.
Vừa rồi hắn cũng không cử động được, Hách Tuệ nói mình không khống chế được mình, Vu Uẩn tin là thật.
Thải Y đưa khăn giấy cho Vu Uẩn, "Vừa rồi ta cũng không động được."
Vu Uẩn lau mặt qua loa, quần áo và tóc thì tạm thời không thể xử lý sạch sẽ được.
Vừa rồi bọn họ chỉ là không thể cử động, cũng không cảm nhận được bất kỳ một lực lượng kỳ lạ nào.
Không phải có quái vật đã khống chế bọn họ.
Nếu không phải quái vật, thì đó chính là thiết lập của trò chơi.
Trò chơi khống chế thân thể bọn họ, thực hiện cảnh tượng vừa rồi.
Thải Y lặp lại câu Hách Tuệ đã nói lúc trước: "Người như ngươi chỉ xứng nằm sấp dưới đất mà ăn... Đệ đệ, xem ra thân phận ngươi nhận được không được tốt lắm rồi."
Là một nhân vật bị bắt nạt.
Vu Uẩn: ". . ."
. . .
. . .
Mấy người chơi không thảo luận quá nhiều chuyện này ở phòng ăn, rất nhanh rời đi.
Ngân Tô đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Vừa rồi nàng không có dấu hiệu không thể cử động, trong chuyện này, Lão sư hẳn là một người quan sát tự do.
Người chơi coi nàng là NPC, đương nhiên sẽ không tìm đến nàng để chia sẻ tâm sự, Ngân Tô rơi vào tĩnh lặng, một mình nhàn nhã ăn xong bữa tối, chậm rãi đi bộ trở về phòng.
Đại Lăng đã về, bé con giống như đang ngồi xổm trên bàn trang điểm trong phòng soi gương.
"Sao vậy, trong gương có Hữu Bảo Bối hả?"
Đại Lăng nhảy xuống bàn, đột nhiên lấy ra một vật: "Tỷ tỷ, tỷ xem."
Nhìn rõ đồ vật trong tay Đại Lăng, Ngân Tô thiếu chút nữa ngất đi.
Đồ vật trong tay Đại Lăng và con búp bê mà nàng phát cho người chơi buổi sáng có hình dáng không khác mấy, nhưng màu sắc tổng thể thì lại tối sầm đi rất nhiều, nhìn qua cũ kỹ hơn những con búp bê nàng phát.
Khá lắm...
Lúc nàng phát búp bê cho người chơi còn tưởng rằng mình gặp may.
Kết quả là nó ở đây đợi nàng đấy à?
Ngân Tô cố nén cơn giận: "Ta chẳng phải đã nói là không được nhặt đồ lung tung bên ngoài rồi sao!"
Đại Lăng chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "Nó biết nói chuyện."
Ngân Tô cười khẩy: "Nó có biết đẻ trứng cũng vô dụng, cái gì rác rưởi cũng nhặt về, con là đứa trẻ rác rưởi à?"
Đại Lăng ra sức lắc lắc con búp bê trong tay, cảm thấy Ngân Tô không tin mình: "Nó thật sự biết nói." Nói xong, cầm chân búp bê đập mạnh xuống mặt bàn.
Ngân Tô: ". . ."
Đầu búp bê đập vào mặt bàn vang lên bốp bốp, nhưng con búp bê không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngân Tô cảm thấy cảnh này giống như đã từng quen biết.
Đây chính là người nhà tự thông thiên phú sao?
Năng lực tiếp nhận của Ngân Tô rất mạnh, lúc này đã bỏ qua con búp bê kia, hỏi Đại Lăng: "Con phát hiện cái gì rồi sao?"
"Phát hiện cái gì?" Đại Lăng hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ chẳng phải không cho con bắt Tiểu Hùng sao?"
Ngân Tô: ". . ."
Vậy là con chỉ ra ngoài chơi thôi đúng không?
Vừa rồi còn nói là giúp ta tìm manh mối đấy?
Quả nhiên là không thể tin được lũ quái con!
"Ồ!" Đại Lăng đột nhiên như nhớ ra điều gì, "Con nhìn thấy có một Tiểu Hùng ở bên ngoài trên bãi cỏ chôn thứ gì đó."
"Đào lên chưa?"
Đại Lăng ôm búp bê, chột dạ cười, "Con... con quên rồi."
Ngân Tô lấy con búp bê khỏi tay Đại Lăng, bảo nó đi đào thứ gì đó trên bãi cỏ lên.
Đại Lăng có chút không nỡ con búp bê, nhưng e ngại dâm uy của Ngân Tô, bước từng bước cẩn thận, luyến tiếc rời đi.
Ngân Tô cầm con búp bê quan sát kỹ lưỡng.
Con búp bê này, ngoài màu sắc cũ mới, thì cũng không có quá khác biệt so với những con nàng lấy ra— mặt trắng bệch, môi đỏ quạch kỳ dị, đôi mắt vô thần, kimono lòe loẹt.
Đại Lăng đều nhặt về cả, trong hoàn cảnh này, nàng không cho rằng vứt đi sẽ an toàn hơn, nên Ngân Tô trực tiếp giữ lại nó.
"Nếu đã tới rồi, vậy cứ ở lại làm khách đi."
Ngân Tô thưởng thức con búp bê, đặt nó đối diện với chiếc gương trên bàn trang điểm, để nó thân mật mặt đối mặt với tấm gương.
Cô gái trong gương nhếch lên một nụ cười âm u quái dị, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Để ta xem xem các ngươi, ai mới tà môn hơn, chỉ có kẻ tà môn nhất mới có tư cách đứng trước mặt ta."
Tóc quái: "? ? ?"
Kẻ tà môn nhất chẳng phải là ngươi sao?
Tóc quái không hiểu bắt đầu giăng lưới trên trần nhà, tính toán chờ hai thứ kia ngóc đầu lên liền ăn thịt bọn nó, hi hi ha ha... Thêm đồ ăn, thêm đồ ăn!
. . .
. . .
Đại Lăng rất lâu không về, Ngân Tô bảo tóc quái bò ra cửa sổ xem thử, ngoài bãi cỏ làm gì có ai.
Khá lắm...
Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn trốn ra ngoài chơi được à!
Mẹ già thấy lòng thật mệt mỏi.
Nhưng con nhà mình biết phải làm sao đây?
Ngân Tô ở trong phòng chờ, không nghe thấy động tĩnh gì của người chơi, cũng không biết họ đang làm gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh trời đã tối.
Ngân Tô nghỉ ngơi xong, đang định ra ngoài dạo đêm trong công quán, vừa mở cửa đã thấy Đại Lăng trở về.
Cô bé mặc áo đỏ đang kéo một cái túi đen rất lớn, cái túi để lại một vệt chất lỏng màu nâu đậm hôi thối trên mặt đất.
Cái mùi vị đó...
Chẳng lẽ đây không phải là đã đào về cả một túi xác chết hay sao?
"Hô..." Đại Lăng kéo cái túi vào phòng, ném cái túi hôi thối xuống, một mặt lấy lòng tiến đến trước mặt Ngân Tô: "Tỷ tỷ, tỷ xem này, con đều đã kéo về hết rồi nha. Con đào rất lâu rất lâu đấy, không có đi chơi đâu."
". . ."
Giấu đầu hở đuôi.
Mẹ già thật sự không muốn so đo thời gian với quái con nữa, chịu đựng mùi hôi thối, mở cái túi ra xem thử.
Quả nhiên là xác chết.
Ngân Tô chỉ huy tóc quái làm việc, ráp các bộ phận của xác chết lại với nhau.
Đó là một thi thể nữ, tuổi có lẽ không lớn lắm, thi thể bị chia năm xẻ bảy, thêm vào bị thối rữa, cũng không có cách nào xác định cô ấy đã chết như thế nào.
Thứ duy nhất sạch sẽ chính là bộ kimono.
Đại Lăng nói là bộ này bị chôn bên cạnh, nàng đào được kimono trước, sau đó mới đào được xác chết.
Ngân Tô mở quần áo ra, một mảnh giấy viết thư màu đen từ trong áo rơi xuống.
Giấy viết thư chỉ có một cái tên — Lỏng Đảo Xuân Nại.
Các bảo bối cho ta xin phiếu cuối tháng nha ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận