Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 602: Ngân Sơn công quán (2 0) (length: 7628)

Liên quan đến chuyện lỏng lẻo ở Xuân Nại cùng tin tức về Tiểu Trạch sớm có linh tính, bọn họ chỉ có thể nói được nhiều như vậy.
Đầu bếp chắc chắn biết những chuyện khác.
Ví dụ như cái máy xử lý t·h·i thể phế thải ở phòng bếp... Nhưng đầu bếp lại không muốn nói.
Ngân Tô cũng không phải người thích ép buộc đồng nghiệp, đầu bếp không muốn mở miệng, vậy thì không nên ép.
Hai người phụ bếp Giáp, Ất kinh hoàng nhìn đầu bếp ngã trên đất, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn bọn họ.
"Các ngươi muốn ở cùng hắn hay là nghe ta?"
"... Nghe lời ngươi, chúng ta nghe ngươi." Phụ bếp Giáp vội nói.
"Tốt lắm, còn ngươi thì sao?"
Phụ bếp Ất bị dọa đến ngây người, vô thức gật đầu: "Nghe lời ngươi..."
Ngân Tô thả bọn họ ra, vừa cởi xích vừa dặn dò: "Đem hắn xử lý đi, rõ chưa?"
"Rõ rồi..."
...
Ngân Tô nhìn hai phụ bếp Giáp, Ất đem t·h·i thể đầu bếp mang đến phòng bếp, nàng đi một vòng bên đại sảnh, cửa đại sảnh bị khóa lại, hơn nữa còn bị khóa từ bên ngoài.
Cửa sắt ký túc xá công nhân viên cũng bị người khóa từ bên ngoài, nhưng lan can rất rộng, người bên trong có thể mở khóa.
Nhưng cánh cửa lớn này là ai khóa?
Bộ trưởng sao?
Chẳng lẽ nàng không ở trong c·ô·ng quán?
Ngân Tô về lại phòng ăn, muốn hỏi về vấn đề bộ trưởng, ai ngờ trong phòng ăn đã có người.
Ngân Tô nhìn hướng đi của nàng, rồi lại nhìn Đàm Tam Sơn đang ngồi ở trong phòng ăn.
Người này từ đâu xuất hiện?
Đường thông tới đại sảnh chỉ có một cầu thang, nếu hắn đi từ cầu thang xuống, nàng nhất định sẽ thấy, nhưng vừa nãy nàng lại không thấy ai.
Đàm Tam Sơn ngồi trước bàn ăn, vẻ ngạo nghễ giữa đôi lông mày bị đè ép xuống, cả người có vẻ hơi tinh thần sa sút.
Nhưng khi Ngân Tô vừa tiến vào, Đàm Tam Sơn lập tức ngồi thẳng người có vẻ hơi sốt sắng, còn chủ động chào: "Tô lão sư, buổi sáng tốt lành."
"...Buổi sáng tốt lành."
Không hề che giấu sự nghi ngờ, Ngân Tô liếc mắt nhìn hắn, rồi đi về phía phòng bếp.
Gọi phụ bếp Giáp đang chuẩn bị bữa sáng ra: "Cái cửa lớn bên ngoài kia là ai khóa?"
"Bộ trưởng ạ, chìa khóa cửa lớn chỉ có cô ấy có."
"Bộ trưởng không ở đây?"
Phụ bếp Giáp lắc đầu: "Sắp bảy giờ rồi... Nếu bộ trưởng đến, bữa sáng... Bữa sáng còn chưa xong..."
Phụ bếp Giáp bỗng trở nên luống cuống, không buồn để ý tới Ngân Tô nữa, cuống cuồng tay chân làm việc.
Vừa rồi đã chậm trễ kha khá thời gian, lại thêm việc không có đầu bếp, phụ bếp Giáp, Ất liền làm vội mấy cái sandwich đơn giản, cung kính dâng đến trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô nhìn điện thoại, vẫn còn một lúc nữa mới đến bảy giờ.
Chút nữa ra đại sảnh ngồi xem sao, xem có thể thấy bộ trưởng không...
Ngân Tô còn chưa kịp ăn thì trên lầu đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn, chẳng bao lâu sau tiếng h·á·c·h Tuệ từ đại sảnh vọng vào phòng ăn—— "Ch·ế·t rồi... c·h·ế·t rồi! Hắn c·h·ế·t rồi..."
"Ai c·h·ế·t rồi?" Có người hỏi.
Là giọng của Hoa Hồng Lê.
Ngân Tô lập tức cầm cái sandwich mình vừa chọn rời khỏi phòng ăn, đi qua một hành lang dài mấy mét, vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, h·á·c·h Tuệ được Thải Y đỡ—— nói đúng hơn là nắm lấy.
h·á·c·h Tuệ không ngừng giãy giụa, miệng lẩm bẩm: "C·h·ế·t rồi... c·h·ế·t rồi... Ta cũng phải c·h·ế·t... Ta phải c·h·ế·t..."
Nàng nắm lấy tay Thải Y, đôi mắt đỏ s·ư·n·g trừng trừng nhìn Thải Y, trong đáy mắt có sự cầu khẩn, nhờ vả bình thường, cũng có cả sự sợ hãi như bị thần kinh: "Ta không muốn c·h·ế·t, ta không muốn c·h·ế·t..."
Sắc mặt Hoa Hồng Lê không tốt lắm, chắc là do bị t·h·ư·ơ·n·g tối qua, cô đứng ở một bên khuyên nhủ: "h·á·c·h Tuệ, cô bình tĩnh một chút đi."
Vu Uẩn lúc này mới từ trên lầu xuống, mang theo một tin tức: "Phan Vinh Phương c·h·ế·t rồi."
h·á·c·h Tuệ và Phan Vinh Phương ở cùng một tầng, buổi sáng h·á·c·h Tuệ khi tỉnh dậy, có lẽ đã phát hiện phòng của Phan Vinh Phương có gì đó không ổn, sau đó không rõ nguyên nhân vì sao lại đi sang phòng Phan Vinh Phương xem.
Vừa hay bắt gặp t·h·i thể của Phan Vinh Phương, sợ quá, chạy xuống lầu.
Vừa hay lúc những người khác cũng rời g·i·ư·ờ·n·g xuống lầu, nghe thấy tiếng của h·á·c·h Tuệ thì chạy đến.
Thế là mới có cảnh tượng này trong đại sảnh.
"Chắc là c·h·ế·t từ tối qua." Vu Uẩn không phát hiện quy tắc t·ử vong, tối qua bọn họ ở ký túc xá công nhân viên đã nghe thấy một tiếng thét thảm, có lẽ đó là Phan Vinh Phương.
"C·h·ế·t như thế nào?"
T·h·i thể của Phan Vinh Phương ở ngay vị trí gần cửa, trông như là muốn chạy ra ngoài nhưng không kịp.
Trên cổ có một vết hằn của dây, không có vết thương khác.
"Bị thắt cổ c·h·ế·t?" Thải Y nghĩ đến một thứ khác: "B·úp bê của hắn đâu?"
Vu Uẩn lắc đầu: "Trong phòng của hắn không thấy b·úp bê."
"Đông đông đông..." h·á·c·h Tuệ bỗng nhiên bắt chước tiếng đ·ậ·p cửa, "Đông đông... Ngươi có nghe thấy không? Chính là tiếng này... Đông đông đông... Nó đến, nó đến rồi, a!"
h·á·c·h Tuệ ôm đầu hét ầm lên, rồi dùng sức đẩy Thải Y ra, co giò chạy lên lầu.
"Nó đến... nó đến rồi..."
h·á·c·h Tuệ vừa chạy vừa hét lên, như thể thật sự có thứ gì đó đang đến.
Thải Y đuổi theo ra ngoài: "Ta đi tìm cô ấy."
h·á·c·h Tuệ chắc chắn là không s·ố·n·g n·ổi.
h·á·c·h Tuệ chắc chắn không s·ố·n·g nổi.
Chính cô ta còn tự dọa mình phát điên rồi.
Trừ phi có người luôn ở bên cạnh cô ta, cho cô ta uống thuốc giải độc, may ra còn có cơ hội.
Ở phó bản bình thường, có lẽ vẫn có người quá mức t·h·iện tâm.
Nhưng ở phó bản t·ử vong, ai còn có tinh lực như vậy chứ.
Thải Y đuổi theo cũng không hẳn là vì bảo vệ an toàn cho cô ta, mà là muốn thu thập thêm manh mối từ người cô ta, hoặc khi cô ta c·h·ế·t, có thể lập tức p·h·át hiện, thu thập được quy tắc t·ử vong.
...
...
Sau khi h·á·c·h Tuệ rời đi, Vu Uẩn cùng Hoa Hồng Lê thảo luận vài câu về Phan Vinh Phương, rồi chuẩn bị đến phòng ăn.
Rồi sau đó, họ thấy Ngân Tô đang tựa vào hành lang ngoài phòng ăn, vừa ăn sandwich vừa g·ặ·m.
Bốn mắt nhìn nhau, nữ sinh giơ tay lên vẫy: "Chào buổi sáng, lại s·ố·n·g thêm được một ngày rồi!"
Hoa Hồng Lê: "..."
Vu Uẩn ngoan ngoãn chào hỏi: "Tô lão sư buổi sáng."
Hoa Hồng Lê nhìn kỹ Ngân Tô, tựa hồ đang so sánh cô với con quái vật tối hôm qua.
Một lúc sau, Hoa Hồng Lê cẩn t·h·ậ·n hỏi: "Nếu cô là người chơi, vì sao ngày đầu tiên không nói cho chúng tôi biết?"
"Vậy ta đưa b·úp bê cho các ngươi, các ngươi còn dám lấy?" Ngân Tô lại cắn một miếng sandwich: "Hơn nữa các ngươi cũng không hỏi ta, các ngươi hỏi ta thì chắc chắn ta sẽ nói rồi."
Hoa Hồng Lê: "..."
Ai mà nghĩ tới chứ?!
Số người của bọn họ vừa hay là sáu người—— tuy có dư ra một người, nhưng đó chỉ là s·ố lượng rất ít.
Mà còn do NPC thông báo họ xuống lầu gặp vị vũ đạo lão sư mới đến, họ tự nhiên cho là NPC.
Ai mà nghĩ được, người đến sau lại cũng là người chơi? Quan trọng nhất là cô ta toàn một bộ dáng vẻ của NPC, không có khí chất đặc trưng nào của người chơi cả, ra đa của bọn họ đều không hề báo động.
Nói nữa thì người chơi bình thường có thể giấu diếm tên tuổi, kỹ năng các loại thông tin, chứ ai mà đi ẩn t·à·ng cái thân ph·ậ·n Người chơi này chứ.
Người chơi cho dù có ân oán thì cũng là giữa người chơi với người chơi, chứ họ với quái vật dù thế nào thì cũng là hai phe đối địch khác nhau.
Trừ phi nhận được nhiệm vụ đặc biệt, bắt buộc phải giấu giếm thân phận trước mặt người chơi——ví dụ như nội gián.
Các bảo bảo, ném phiếu cuối tháng nhé ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận