Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1027: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (29) (length: 7823)

"Ngươi lừa gạt ta, chúng ta rời khỏi địa bàn của mình thì cái gì cũng không làm được." Trân di là người đầu tiên kịp phản ứng, hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo trừng Ngân Tô, "Hai người các ngươi đừng để bị nàng lừa!"
Hàn Hữu Bình: ". . ."
Vấn đề hiện tại là, bọn nó đang bị nàng nắm trong tay.
Nhìn thì có vẻ đang hỏi ý bọn nó, nhưng có thực sự là đang hỏi ý không?
Mà lại. . . Mình thật sự bị người hại chết sao? Hôm đó. . . trong phòng tập không có ai mà, ấn tượng của hắn về cái chết của mình, chỉ là một tai nạn.
Nhưng nếu là tai nạn, tại sao người của thẩm mỹ viện lại không báo cảnh sát?
Thân thể của hắn thì bị bọn họ mang đi đâu?
Cô gái trẻ tuổi có vẻ không có chủ kiến, nhìn Trân di lại nhìn Hàn Hữu Bình, không biết phải làm thế nào.
Ngân Tô: "Chỉ cần các ngươi muốn báo thù, ta tự nhiên sẽ có biện pháp?"
Hàn Hữu Bình đảo mắt một vòng, hỏi: "Nếu chúng ta không muốn thì sao?"
"Đến mối thù của mình cũng không muốn báo. . ." Ngân Tô dừng lại một chút, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: "Vậy thì không cần thiết phải tồn tại."
Hàn Hữu Bình: "! ! !"
Biết ngay mà! Nó biết ngay!
Đây căn bản không phải vấn đề cho bọn nó lựa chọn.
Thù này bọn nó chắc chắn phải báo.
Trân di hiển nhiên cũng đã kịp phản ứng ra ai đang nắm quyền chủ động lúc này.
Thanh âm của Ngân Tô sâu kín vang lên lần nữa: "Vậy bây giờ các ngươi có muốn báo thù không?"
". . ."
Không một người. . . hay con quỷ nào lên tiếng.
Ngân Tô thậm chí còn không muốn chờ lâu thêm vài giây, nói thẳng: "Tốt, đã không ai phản đối, vậy là coi như đều đồng ý."
Trân di nghiến răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống, lột da Ngân Tô.
Ngân Tô đột nhiên quay đầu, đón lấy ánh mắt của Trân di, "Tục ngữ nói yêu càng sâu hận càng thiết, ngươi nhìn ta như vậy, có phải là đã yêu ta rồi không?"
Trân di làm ra vẻ buồn nôn, "Ta nhổ vào!"
Phỉ xong, nàng vẫn là rất tự giác mà dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Không biết tại sao, khi bị người phụ nữ này nhìn chằm chằm, luôn có một cảm giác lạnh lẽo. . . Rõ ràng hiện tại nàng cũng đâu còn là người nữa.
Ngân Tô nói tiếp chuyện chính: "Các ngươi nói rời khỏi địa bàn của mình thì cái gì cũng không làm được?"
"Đúng vậy." Hàn Hữu Bình không biết nghĩ đến điều gì, ẩn ẩn có chút kích động: "Ngươi còn có thể giải quyết vấn đề này?"
Ngân Tô: "Nếu như các ngươi bị nhốt lại, vậy đáng lẽ là không thể rời khỏi nơi mình chết mới đúng, nhưng các ngươi lại có thể rời đi, chứng tỏ không phải bị giam ở nơi mình chết."
Hàn Hữu Bình: "Vậy điều này chứng minh điều gì?"
"Chứng minh. . ." Ngân Tô cụp mắt, "Chứng minh các ngươi quá yếu."
Hàn Hữu Bình: ". . ."
Nếu hắn không yếu thì làm sao bị bắt! !
Đáng chết! !
Bây giờ còn muốn đâm hắn một dao nữa.
"Chúng ta đi lên lầu bốn xem sao."
"Bốn, lầu bốn?" Cô gái trẻ tuổi lắp bắp, thân thể lui về phía sau: "Ta. . . Ta không đi."
Ngay cả Trân di hung ác cũng thay đổi sắc mặt: "Ta cũng không đi!"
Ngân Tô biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao thế?"
Cô gái trẻ tuổi giọng nói khẽ run: "Trên lầu bốn có một tên gia hỏa khủng bố."
"Ồ, vậy thì tốt quá." Ngân Tô thản nhiên mở thang máy đi vào, "Vậy thì để chúng ta đi gặp vị gia hỏa kinh khủng kia xem sao."
Cô gái trẻ tuổi: "? ? ?"
Trân di cũng lộ vẻ không tin được, "Ngươi điên rồi! !"
Ngân Tô đưa tay kéo Trân di vào thang máy, nhếch miệng cười với nàng một tiếng: "Cùng nhau điên nha."
"Ta không. . ."
Trân di muốn chạy ra ngoài thang máy.
Nửa người đã nhoài ra, một giây sau đã bị kéo vào, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Hành lang lại khôi phục yên tĩnh, màn hình số trên thang máy đột ngột nhảy đến số '4' .
. . .
. . .
Trong phòng phẫu thuật mờ ảo, Đặng Khánh nằm trên bàn mổ lạnh băng, hai mắt nhắm nghiền, không cảm giác gì.
Bên cạnh bàn mổ, một bóng đen đứng sừng sững, phía trước là các loại công cụ phẫu thuật được bày ra.
Đặng Khánh giật giật mí mắt, từ từ tỉnh lại.
Đây là nơi nào. . . phòng phẫu thuật? !
Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu Đặng Khánh, nửa thân trên của hắn đột ngột nhấc lên. . .
Nhưng nửa thân trên lại không nhúc nhích tí nào.
Hắn đang bị trói trên bàn mổ.
Đặng Khánh cố gắng giãy dụa, không gian có thể cử động rất nhỏ, ngay cả động tác ngẩng đầu này cũng rất khó hoàn thành.
Vừa mới khẽ nhúc nhích, Đặng Khánh đã cảm giác đầu đau như bị kim châm, còn hơi chóng váng.
Vừa nãy hắn. . .
"Ngươi tỉnh rồi à."
Một giọng nói âm lãnh vang lên từ phía sau đầu hắn.
Đặng Khánh không nhìn thấy phía sau, nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh đang tới gần.
Một giây sau, một khuôn mặt máu thịt be bét từ phía sau đưa tới, "Nếu ngươi tỉnh rồi, vậy hãy tận mắt chứng kiến xem ngươi biến thành đẹp như thế nào nhé."
Gương mặt này nửa đã thối rữa, có thể thấy rõ xương trắng bên dưới lớp thịt thối, một con mắt không còn thấy tung tích, con còn lại thì dính vào hốc mắt.
Lúc này con ngươi đó đang âm trầm tham lam nhìn chằm chằm vào hắn.
Khi gương mặt kia nói chuyện, chất nhầy thịt thối buồn nôn từ trên cao nhỏ xuống, rơi trên mặt Đặng Khánh, khiến hắn buồn nôn muốn nôn.
"Đừng sợ, ngươi sẽ trở nên đẹp mà ~"
Bàn tay lạnh như băng nâng mặt của hắn lên, gương mặt kia ở trước mắt hắn không ngừng phóng đại, cuối cùng áp sát vào mặt hắn, con ngươi dán lên má hắn.
Đặng Khánh thậm chí còn cảm nhận được con ngươi đó đang xoay chuyển.
Hắn muốn giãy dụa, nhưng toàn thân lạnh cóng khiến hắn chẳng còn chút sức lực nào.
Ngay cả suy nghĩ cũng dường như bị đóng băng.
Đạo cụ. . .
Có đạo cụ gì có thể dùng được không. . .
Đặng Khánh cố gắng suy nghĩ, muốn tìm một đạo cụ có thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh bây giờ.
Quái vật không phải người cười quỷ dị đứng dậy: "Vậy thì chúng ta bắt đầu nhé. . ."
Quái vật không phải người rời mặt hắn ra, hơi bớt lạnh lẽo đi.
Đặng Khánh nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng từ phía sau, quái vật không phải người cầm dao phẫu thuật quay trở lại.
Lưỡi dao lạnh lẽo rơi xuống mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, một dòng chất lỏng ấm áp đã chảy xuống từ má.
Máu tươi kích thích quái vật không phải người, trong cổ họng nó không ngừng phát ra tiếng cười quái dị, con mắt dán ở hốc mắt tham lam chuyển động.
"Ngươi sẽ đẹp hơn. . . ngươi sẽ đẹp hơn. . . ta nhất định sẽ làm ngươi trở nên xinh đẹp! Chỉ có ta mới có thể giúp ngươi trở nên đẹp hơn!"
Đặng Khánh nghe những lời gần như điên cuồng của quái vật không phải người, chịu đựng nỗi đau muộn màng truyền đến từ má.
Quái vật không phải người lại dùng dao phẫu thuật cắt hai nhát nữa, nó đang. . . muốn lột da mặt của hắn sao? !
Đặng Khánh bị ý nghĩ này làm kinh hãi.
Quái vật không phải người cứa từng nhát dao vào mặt hắn, cho dù không thấy được, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ và kiên nhẫn của nó.
Nhưng nó càng tỉ mỉ kiên nhẫn, nỗi đau khổ mà Đặng Khánh phải chịu lại càng lớn.
"Cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa thanh thúy đột ngột vang lên.
Dao trên mặt Đặng Khánh khựng lại.
Quái vật không phải người dừng động tác trong tay, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
"Cộc cộc!"
Lại hai tiếng, như có người đang gõ cửa.
Quái vật không phải người nhìn Đặng Khánh, nhanh chóng thu ngắn khoảng cách, mặt kề mặt: "Ngươi còn có đồng bọn sao?"
Đặng Khánh: ". . ."
Hắn lấy đâu ra đồng bọn.
Nhưng lúc này Đặng Khánh trực tiếp gật đầu dọa nạt: "Bọn họ đến cứu ta, ngươi tốt nhất là thả ta ra, nếu không thì đó sẽ là ngày chết của ngươi."
Quái vật không phải người cười khằng khặc quái dị, không hề bị Đặng Khánh dọa sợ, "Đến đúng lúc, để bọn chúng bầu bạn cùng ngươi."
—— chào mừng đến địa ngục của ta ——. Phó bản này kết thúc thì viết kết cục, sau đó có lẽ sẽ không cập nhật thường xuyên nữa, khó viết quá! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận