Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 720: Thiên Đường công viên trò chơi (7) (length: 7924)

Nhân viên công tác tại chỗ tức giận đến dậm chân, nhưng bọn họ không cho người ta dừng xe lại, mà là trơ mắt nhìn Ngân Tô bị xe mang đi.
Chờ xe biến mất khỏi tầm mắt, một nhân viên công tác cười lạnh một tiếng: "Nàng cũng không nhất định còn sống ra, đi cửa ra chờ lấy."
Cửa xe cáp treo ra vào không cùng một chỗ với điểm lên xe, một đám người hùng hùng hổ hổ rời đi, chuẩn bị đến cửa ra chặn nàng.
...
...
Hai bên đường ray xe cáp treo là rừng cây tươi tốt, ánh sáng âm u, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây và mùi máu tươi.
Lúc đầu đường ray còn cách cây cối một khoảng, nhưng khi xe cáp treo tăng tốc, cây cối càng lúc càng gần xe cáp treo.
Ngân Tô thậm chí thấy có cây cối mọc ngay trên đường ray... Nếu là ở thế giới hiện thực, ông chủ có khi phải ngồi tù.
Xe cáp treo đi qua, cành cây đập vào thân xe, lộp bộp rung động.
Ngân Tô không thích loại trò xe cáp treo này, ngoài thấy có chút chướng mắt, không có cảm giác gì khác... A, còn hơi ồn ào.
Khách du lịch ngồi bên cạnh nàng la hét rất lớn, gần như lấn át tiếng la chói tai của những người khác, Ngân Tô cảm thấy lỗ tai sắp điếc.
Nàng biến rìu trở về hình dạng ống thép, còn dài ra không ít, hướng thẳng vào người ngồi bên cạnh.
Người ngồi cạnh hiển nhiên không ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện hung khí, hắn bị cố định vào ghế, tránh cũng không thể tránh.
Khi xe cáp treo hạ xuống thẳng đứng, trong tiếng hét vang trời, máu của hắn bắn tung tóe xuống rừng.
...
...
Khi xe cáp treo lao xuống cực nhanh, Ngân Tô trong tiếng thét chói tai nghe thấy một tiếng "Cùm cụp" rất rõ ràng, sau đó nàng cảm thấy thanh chắn an toàn lỏng ra.
"A a a ——"
Một vị khách ngồi phía trước trực tiếp bị văng ra ngoài, rơi vào rừng cây, cành cây mềm đâm xuyên qua người khách, kéo hắn vào sâu trong rừng.
Thanh chắn an toàn của Ngân Tô đã hoàn toàn buông ra, nhưng nàng không rơi xuống.
Khi lên xe, nàng đã bảo tóc quái cố định mình trên ghế, nên dù không có thanh chắn an toàn, nàng cũng không rơi xuống.
Tóc quái duỗi mấy lọn tóc, kéo thanh chắn an toàn trở về vị trí cố định.
"A a ——"
Lại một khách du lịch rớt xuống.
Thấy khách du lịch rơi xuống, những người khác không hề sợ hãi, ngược lại còn trở nên hưng phấn.
Chỉ cần không phải mình rơi xuống, bọn NPC này sẽ reo hò thét lên, hiển nhiên đây là một trong những niềm vui của bọn họ.
Cũng không biết lúc rơi xuống, bọn họ đang nghĩ gì...
Đoạn đường này mùi máu tanh cực kỳ nồng, Ngân Tô thậm chí còn thấy vài cây trên cành có cả thịt vụn, dưới rừng mơ hồ có thể thấy bạch cốt âm u.
Qua khỏi đoạn đường này, phía trước là mấy khúc cua hình chữ S liên tiếp... Nhưng trong đoạn đường này, cành cây mọc ngang ở giữa đường ray, những chiếc lá nhuốm máu như những lưỡi dao sắc bén.
Nếu chúng cứa vào người... thì đúng là t·h·i·ê·n đ·a·o vạn quả cũng không quá đáng nhỉ?
Ngân Tô vừa nghĩ xong thì xe cáp treo đã đến khúc cua đó, Ngân Tô chỉ huy tóc quái xoắn nát lá cây xung quanh nàng.
"A a a a a ——"
Tiếng thét chói tai bao vây Ngân Tô từ mọi phía, máu tươi như mưa rơi xuống, Ngân Tô lau máu bắn lên mặt.
Mấy chiếc lá kia dù cứng cáp, cũng không thể cắt qua được lưới phòng hộ mà tóc quái tạo ra, Ngân Tô chỉ cần chú ý mấy đoạn lá thỉnh thoảng bay tới.
Sau mấy khúc cua chữ S liên tục, những khách còn có thể thở trên xe cáp treo không còn mấy người, phần lớn toàn thân đầy máu, rách rưới, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế, không động đậy.
Đoạn đường trước mắt không có nguy hiểm, khá bằng phẳng, lướt qua rất nhanh.
Phía trước là một đường hầm trong rừng, chật hẹp, tối tăm, căn bản không thấy gì bên trong.
Đầu xe cáp treo vừa vào hầm, Ngân Tô liền cảm thấy cả thân xe rung lên một chút, như va phải vật gì.
Tiếp đó là một âm thanh chói tai kỳ dị...
Một giây sau, chỗ ngồi của nàng cũng vào hầm, trước mắt chỉ còn lại bóng tối.
Tiếng chói tai quái dị kia càng lúc càng gần... Thân xe rung mạnh hơn, những vị khách còn sống ở phía trước phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, sau đó những tiếng kêu thảm thiết kia lịm đi.
Ngân Tô nhanh chóng nhận ra cái gì gây ra tiếng chói tai đó...
Có một vật chắn ngang ở giữa hầm, trực tiếp cắt ngang xe cáp treo làm hai, lúc này vật đó đã ở ngay trước mặt nàng.
Ngân Tô lập tức bảo tóc quái thả lỏng thanh chắn an toàn, nàng nắm lấy ghế ngồi ngả xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên, kèm theo một luồng khí lạnh thổi qua đầu, lạnh buốt như dội nước đá.
Người xui xẻo ngồi cạnh nàng đã c·h·ế·t rồi nhưng vẫn chưa rơi xuống, Ngân Tô thấy nửa thân trên của hắn bị vật kia cuốn đi, nửa thân còn lại vô cùng thê thảm.
Phía trước có ánh sáng.
Ra khỏi đường hầm trong rừng.
Ghế ngồi của cả xe cáp treo đã bị cắt làm đôi, thanh chắn an toàn mất hết tác dụng, Ngân Tô ngẩng đầu đã thấy không còn đường ray phía trước...
Là hạ xuống thẳng đứng!
Lúc này trên xe chỉ còn mình nàng, Ngân Tô lập tức nắm lấy ghế đứng dậy, ngồi lại vào vị trí, tóc quái như quấn xác ướp, quấn nàng chặt vào ghế.
"Được rồi!" Ngân Tô vội ngăn tóc quái có ý định quấn luôn đầu nàng lại, "Muốn gặp đại ca của ngươi?"
Tóc quái đưa một chòm tóc lơ lửng trong không trung lắc lư một chút, cuối cùng hậm hực rút về.
Gần như cùng lúc, toàn bộ thân xe lao về phía trước, như rơi vào vực sâu, gió như dao đâm vào mặt Ngân Tô... Hơi đau một chút.
Đoạn đường ray lao xuống không dài, nhưng khi thân xe xuống đáy, đầu xe đâm vào đống lá rụng trên đường ray, lá rụng bay tứ tung như t·h·i·ê·n nữ tán hoa bay về phía nàng.
Tốc độ đó, lực đó, nói là ám khí cũng không quá đáng.
Đây đúng là kiểu không chơi cho khách c·h·ế·t thì không được à!
...
...
Điểm xuống xe cáp treo.
Một đám nhân viên công tác đứng chờ ở đây, mong ngóng hướng đường ray, khi họ nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến, mặt ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.
Đến rồi đến rồi...
Vị khách du lịch gây sự kia chắc chắn c·h·ế·t rồi!
Nếu chưa c·h·ế·t, nàng cũng không thoát được.
Dám gây sự ở đây, nhất định phải lột da nàng, treo trước cổng công viên trò chơi, cho mọi người xem hậu quả của việc gây sự.
Âm thanh càng lúc càng gần, họ đã thấy đầu xe cáp treo, đầu xe nát bươm, một nửa biến mất không thấy, phía sau những hàng ghế bị cắt mất một nửa cũng đầy máu me, không thấy bóng dáng một khách nào.
Xe cáp treo còn chưa dừng hẳn, đám nhân viên công tác đang mong chờ đã lao đến, vội vàng kiểm tra từng ghế ngồi.
Không có...
Không có không có...
Trong ghế không ai thấy kẻ gây sự đáng ghét đó.
"C·h·ế·t rồi à?"
"Chắc chắn c·h·ế·t rồi... Xe cáp treo của chúng ta là trò kích thích nhất mà, không ai có thể sống sót ra khỏi đây."
"Chết là tốt rồi..." Nhân viên công tác cười quái dị: "Tiếc là không rơi vào tay chúng ta, bằng không thì cho cô ta đẹp mặt."
...
...
Lúc này Ngân Tô đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với một đứa trẻ.
Ngân Tô lúc này vừa thò đầu ra từ vành đai cách ly thảm thực vật, bên ngoài liền có một đứa trẻ đang đứng giơ kẹo bông đường, đứa trẻ nhỏ có vẻ bị người đột nhiên xuất hiện, máu me đầy người hù dọa nên đứng bất động, thế là liền thành cái hình ảnh này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận