Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 880: Ốc đảo (2) (length: 7859)

Ngân Tô giật mình: "Ngươi muốn cùng bọn ta tổ đội?"
Đại ca nghĩ là bọn họ gia nhập bọn hắn, chứ không phải cái gì tổ đội...
Bất quá lúc này đại ca cũng chỉ gật đầu, không định so đo mấy vấn đề nhỏ này: "Coi như thế đi. Đi theo bọn ta, ít nhất giai đoạn trước các ngươi không cần lo lắng an toàn tính mạng."
Đại ca tràn đầy tự tin hướng Ngân Tô đưa tay ra, giống như chắc chắn nàng không cự tuyệt.
Ngân Tô liếc mắt liền nhìn ra người này có dụng tâm không tốt.
Ô Bất Kinh nhìn qua chính là tiểu bạch kiểm không có thực lực gì, còn mang theo một đứa bé vướng víu.
Bên cạnh có không ít người nhìn qua rất dày dặn kinh nghiệm, không đi tìm những người kia mà lại tìm đến bọn họ, cái này có thể có ý đồ tốt gì.
Khóe môi Ngân Tô ý cười không những không giảm còn tăng, nụ cười xán lạn giữa đầy trời hoàng sa, trông có vẻ hơi âm trầm, "Thật ra cũng không phải ta không chịu đáp ứng, chỉ là các ngươi chỉ có ba người, ít quá."
Đại ca tự tin cực kỳ: "Ba người bọn ta đủ..."
"Sao mà đủ, ba người đủ c·h·ế·t mấy lần chứ." Ngân Tô dùng ánh mắt bắt bẻ quét qua bọn họ: "Ta người này không có sở thích gì khác, chỉ là thích dùng đồng đội tế trời, cầu bình an các thứ, các ngươi cho dù có ba mạng cũng không đủ mà tế."
Đại ca: "? ? ?"
Ngân Tô à một tiếng, nghĩ ra ý kiến hay, cố ý hướng bên phía Đại ca đụng đụng, "Có thể ngươi tìm nhiều người tổ đội hơn, đến lúc đó có thể ta sẽ đồng ý ngươi."
Đại ca: "..."
Đại ca không khỏi lùi về sau một bước, nhịp tim đập thình thịch rộn lên, cảm giác âm trầm lạnh buốt quỷ dị từ đáy lòng dâng lên.
Tiểu nha đầu trước mặt cười đến ôn hòa vô hại, thế nhưng mà nàng nhìn chằm chằm mình, khiến cho Đại ca nhớ đến mấy con quái vật trong phó bản.
Đại ca nuốt nước bọt, tiểu nha đầu này có chút tà tính...
Ngân Tô p·h·át đ·i·ê·n xong không thèm để ý đến bọn họ nữa, quay người hướng kiến trúc ở đằng xa đi đến.
Mặc dù bốn phía rất tối, còn có bão cát, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy, phía xa có một mảng lớn bóng dáng kiến trúc tương tự nhau.
Nơi đó chắc là địa đồ chính thức của phó bản.
Ô Bất Kinh cùng đứa bé vội vàng đuổi theo.
Đại ca mất hết thể diện, còn bị dọa, chỉ thấy trên mặt không có chút ánh sáng, sắc mặt âm u.
Tiểu Đệ bên cạnh lập tức nói: "Đại ca, cái phó bản này không thích hợp, để ta xem xét trước rồi nói."
"Cần ngươi phải nói à." Đại ca xoay cổ tay đeo chuỗi hạt, quay đầu nhìn đám người phía sau, lớn tiếng hô một câu: "Bên kia có kiến trúc, đừng có mà ở đây lãng phí thời gian, bão cát có vẻ lớn hơn rồi."
...
Bão cát quá lớn, hơn nữa gió giống như càng lúc càng lớn, mọi người không muốn phải ăn cát trong gió.
Cho nên khi nghe thấy đại ca nói xong, mọi người lập tức trang bị cho bản thân một chút, hướng phía kiến trúc di chuyển.
Mọi người đỉnh bão cát, tay nắm tay, từng bước chậm chạp di chuyển về phía trước.
Kiến trúc trước mắt càng ngày càng gần, bọn họ dần dần thấy rõ đó là tường thành, tường thành có phong cách sa mạc rất đặc trưng, hơn nữa lại rất cao... Không, không cao lắm, mà là cao đến có chút không hợp lẽ thường.
Độ cao tường thành bình thường là khoảng mười mấy mét, nhưng tường thành bọn họ thấy được tuyệt đối không chỉ cao mười mấy mét.
Trong lòng mọi người lúc này đều có một ý nghĩ: Tường thành này quá cao.
Nó giống như một con quái vật khổng lồ phủ phục trong đêm tối, vẫn đứng im trong cơn bão cát, khiến cho người ta sinh ra lòng kính sợ, đồng thời lại cảm thấy kinh khủng.
Giống như nó sẽ ở một lúc nào đó đột nhiên động, nuốt những con kiến cỏ nhỏ bé như họ vào bụng.
Cửa thành đóng chặt, trên tường thành không có chút ánh sáng, cũng không thấy có người.
"A —— "
Người ở cuối đội ngũ đột nhiên kêu thảm một tiếng, thân thể bị gió vô tình thổi đi, nếu không có người thứ hai đếm ngược phản ứng nhanh kéo hắn lại, lúc này đã bị gió thổi bay đi rồi.
Người kia bị kéo trở lại mặt đất, đội ngũ phía trước cũng bị xáo trộn đội hình.
"Sao thế?"
"Gió càng ngày càng lớn..."
"Ta... Phi phi phi!"
"Mau đi nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian! !"
Bão cát quá lớn, mọi người nói chuyện phải dùng hết sức để gào, nhưng hễ há miệng ra là cát liền theo vào miệng.
Lúc này họ chỉ muốn tranh thủ thời gian đến chỗ cửa thành, vì vậy không có quá nhiều chậm trễ, xác định người kia không sao, mọi người lần nữa xuất phát.
Khi mọi người tới gần tường thành hơn, có người có dụng cụ chiếu sáng mạnh, chiếu thẳng lên tường thành, nhìn thấy mấy chữ mơ hồ —— Lưu Quang thành.
...
...
Ngân Tô và Ô Bất Kinh là người đầu tiên đến chỗ cửa thành, cửa thành hơi lõm vào, vừa hay có thể để người ta tránh gió.
"Phó bản này tên gọi ốc đảo." Ô Bất Kinh vừa xem bảng cá nhân vừa nói với Ngân Tô: "Thời hạn sinh tồn chỉ có ba ngày."
Ô Bất Kinh nhìn hoàng sa đầy trời kia, với sương trắng phủ đầy phía xa, nơi này có chỗ nào giống dáng vẻ ốc đảo...
Hắn lại quay đầu chăm chú nhìn cánh cửa thành đang đóng chặt, nơi này có thực sự là ốc đảo hay không?
Ngân Tô đang quan sát cửa thành, cửa thành rất cổ kính, cực kỳ giống mấy kiểu cửa thành cổ trong phim trường.
Cửa thành cao ước chừng mười mét, nhưng nó lại rất hẹp, một người đứng ở đây dang tay ra có thể chạm tới cả hai bên tường thành.
Trên cửa thành trơn nhẵn, không có loại vòng tròn có thể dùng gõ cửa, chỉ có rất nhiều vết cào kỳ quái, vết tích rất sâu, có thể thấy được vật lưu lại vết cào rất sắc bén.
Nhưng vào lúc này, những người khác lần lượt đến.
"Gió này lớn quá..."
"Chết tiệt, suýt chút nữa chúng ta bị thổi đi."
"Nhích vào trong một chút đi, bão cát cào vào mặt ta đau."
Chỗ cửa thành lõm vào không có nhiều, hơn chục người chen ở đây càng có vẻ chật hẹp.
Ngân Tô bị đẩy ra trong cùng, ngay lúc nàng chuẩn bị gõ cửa thì cửa thành kẹt một tiếng kéo ra một khe nhỏ, một khuôn mặt dúm dó từ trong khe lộ ra.
Gương mặt kia giống như bao lấy vỏ cây già, con mắt đục ngầu như chỉ còn lại tròng trắng mắt, con mắt lớn cỡ hạt đậu, trông rất quỷ dị.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, gương mặt kia đột nhiên biến mất, một gương mặt bình thường xuất hiện, trên mặt lộ vẻ lo lắng, sau khi thấy rõ bọn họ thì thở phào nặng nề, "Tốt quá rồi, coi như các ngươi trở về, lão sư lo lắng muốn c·h·ế·t."
Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Phó bản này có thiết lập trước kịch bản cùng nhân vật.
Không biết kịch bản được thiết lập trước là gì, mọi người không ai dám tùy tiện mở miệng.
Người bên trong cũng không thèm để ý, kéo cửa mở lớn một chút, "Mau vào đi, các ngươi đúng là... Haiz, bảo các ngươi đừng chạy loạn... Không để ai được yên tâm cả. May là không có chuyện gì, nếu mà xảy ra vấn đề thì biết làm thế nào?"
"Khiến lão sư lo lắng rồi." Ngân Tô đứng gần cửa mở miệng, "Chúng ta cũng không nghĩ rằng sẽ có ngoài ý muốn."
Người sau cánh cửa là một thanh niên, hắn cau mặt giáo huấn: "Trong sa mạc nguy hiểm lắm, lần sau đừng chạy loạn nữa."
"Dạ được ạ."
Ngân Tô ngoan ngoãn đồng ý, vẻ mặt lễ phép lại biết nghe lời khiến mặt thanh niên thêm phần hòa hoãn.
"Mấy người có vào không đây." Sau lưng thanh niên vang lên một giọng già nua khàn khàn, có chút không vui: "Không vào ta đóng cửa lại."
Ngân Tô lần theo âm thanh nhìn sang.
Là một ông lão nhỏ con.
Lúc đầu cái khuôn mặt vỏ cây già kia, chính là ông ta.
Tiểu lão đầu lưng còng, âm u đứng ở bên tường, không có vẻ gì tốt đẹp cả.
Lúc này thanh niên mới nhớ ra, "Mấy người mau vào đi."
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, ưu đãi nhân đôi nguyệt phiếu sắp kết thúc rồi nhé ~ Những bạn còn nguyệt phiếu thì ném hết vào đây đi nha ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận