Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1038: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (4 0) (length: 8098)

Chương 1038: Thẩm mỹ viện Cẩm Tú (40) Vị bác sĩ Cố này không hề bị hắc khí kia ký sinh, cũng không hề bị khống chế.
Bất quá, hắn biết sự tồn tại của 'Thần', còn trở thành chó săn của Thần, giúp Thần thu hoạch huyết nhục cung cấp nuôi dưỡng Thần, làm lớn mạnh sức mạnh của Thần.
Mà Thần hứa hẹn với bác sĩ Cố rằng, về sau sẽ để cho hắn trở thành viện trưởng thẩm mỹ viện.
Xem kìa...
Thế nào gọi là một nữ hai gả.
Các ngươi chia cắt thẩm mỹ viện như thế, có hỏi qua người nhà chính chủ hay chưa!
Về phần Tống Vạn Lỵ mấy người bị khống chế như thế nào...
Bác sĩ Cố nói đến đây, đột nhiên kịp phản ứng, trừng mắt Ngân Tô, "Đúng vậy, sao ngươi không sao? Sao ngươi lại không sao? ! Rõ ràng ngươi cũng rút máu... Tại sao ngươi lại không sao!"
Máu? Lúc nhập viện kiểm tra đánh những máu đó à...
"Ra là như vậy."
Ngân Tô biết mình đã có đáp án mình muốn biết, cũng không nói nhảm nữa, trước tiên đổi thân thể Mục Hoành Minh và Lương Cẩm Tú trở lại.
...
...
Lương Cẩm Tú làm theo lời Ngân Tô, đi đến vị trí chỉ định đứng vững.
Đối diện nàng là Mục Hoành Minh đang nằm sấp trên mặt đất.
Do gào thét quá độ, trong cổ họng Mục Hoành Minh đã không phát ra được âm thanh gì, ngón tay hắn ngồi trên mặt đất vẽ ra từng đạo vết máu.
Hắn không cam tâm và oán hận.
Lúc này, hắn gắt gao trừng mắt Lương Cẩm Tú, dường như trách móc nàng vì sao lại trốn chạy, tại sao muốn làm ra những chuyện này...
"Bắt đầu đi."
Giọng Ngân Tô truyền đến từ một bên.
Lương Cẩm Tú dùng dao phẫu thuật rạch mở vết thương trên tay mình, để máu tươi nhỏ giọt xuống đất trên trận pháp.
Những hoa văn trận pháp vốn đã hơi ảm đạm, tiếp xúc với máu của Lương Cẩm Tú lại bắt đầu khôi phục màu sắc.
Đoàn hắc khí lúc này cũng có chút táo bạo, tán loạn bốn phía trong trận pháp, dường như sốt ruột muốn tìm đường thoát ra.
Những người khác không nhìn ra điều gì.
Nhưng Trần Nhã Ninh luôn đợi ở chỗ này lại biết, trận pháp đó đã không còn như trước nữa, bên ngoài có thêm một tầng hoa văn.
Và Lương Cẩm Tú đứng đúng tại tầng hoa văn mới thêm vào đó.
Trần Nhã Ninh cũng biết thêm một tầng hoa văn này đến từ đâu.
Dù sao chính tay nàng đã ôm chiếc hộp đó về đây.
Bên trong trừ trận pháp triệu hồi Thần, còn có một tấm ván gỗ có thể phong ấn Thần...
Bất quá ban đầu nàng phát hiện cảm giác của Thần với bên ngoài cũng không phải toàn trí toàn năng, cho nên đã lừa Thần rằng chiếc hộp đã bị phá hỏng.
Về sau nàng gặp chuyện, cũng không biết vật kia đi đâu.
Cho đến khi người phụ nữ này lấy ra.
Trần Nhã Ninh nhìn chằm chằm Mục Hoành Minh và Lương Cẩm Tú, nàng đều muốn giết chết cả hai người...
Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nữ nhân đáng chết kia không cho nàng động vào.
Trong trận pháp, đoàn hắc khí càng lúc càng nóng nảy, thậm chí phát ra tiếng gào thét như dã thú, âm thanh ngày càng chói tai, vang vọng khắp căn phòng.
Mặt Lương Cẩm Tú trắng bệch, thân thể dường như đứng không vững, ngã xuống đất.
Máu từ lòng bàn tay vẫn không ngừng chảy ra ngoài, trận pháp dưới đất ẩn hiện ánh sáng đỏ quỷ dị.
"Không... không được..."
Mục Hoành Minh ôm chặt lấy mình co quắp trên mặt đất, tròng mắt hoảng sợ đảo loạn.
Mặt đất nổi lên âm phong.
Ngân Tô cảm giác xung quanh lạnh lẽo, như thể bị ném vào hầm băng bất chợt.
Một cỗ lực lượng quỷ dị từ bên trận pháp truyền tới, ngay sau đó nàng nhìn thấy ánh sáng đỏ từ dưới đất nổi lên hội tụ về phía Lương Cẩm Tú và Mục Hoành Minh.
...
...
Lương Cẩm Tú cảm thấy mình bị một sức mạnh vô hình kéo ra khỏi cơ thể, trôi bồng bềnh lên xuống trong một vùng ánh đỏ, đột nhiên nàng quên mất mình muốn làm gì.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên bay đến một đám đồ vật màu đen, há miệng ra định cắn nàng.
Lương Cẩm Tú không biết đó là cái gì, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm, vô thức tránh né, cũng dốc hết sức lao về phía trước.
Vật kia đuổi theo nàng không tha, bên tai là tiếng gào thét quái dị, Lương Cẩm Tú nhiều lần suýt chút bị cắn trúng.
Lúc này, nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là chạy...
Chạy về phía trước.
Còn phía trước là nơi nào...
Không biết.
Nhưng không chạy thì sẽ bị vật màu đen đó cắn.
Thấy vật kia sắp đuổi kịp mình, thân thể Lương Cẩm Tú vốn nhẹ nhàng đột nhiên trầm xuống, bị kéo xuống dưới.
Tiếp theo, trong một thoáng chớp mắt nàng cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, như thể bị xe nghiền qua.
"A ——"
Lương Cẩm Tú vô ý thức kêu lên.
Ý thức mơ hồ cũng theo cơn đau mà trở lại, nàng nghe thấy giọng nói của mình không còn là giọng của nam nhân nữa.
Đổi hồn...
Nàng đã trở lại thân thể của mình!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lương Cẩm Tú thậm chí không còn quan tâm đến đau đớn nữa, lập tức đưa tay sờ lên mặt mình.
Nàng quá quen với gương mặt mình, chỉ sờ một chút là biết đó chính là mặt mình.
Trở về rồi!
Cuối cùng nàng cũng đã trở về trong thân thể của mình!!
Niềm vui sướng vô bờ vừa trào lên, sống lưng Lương Cẩm Tú đột nhiên lạnh toát, liền lăn một vòng trên mặt đất.
Âm phong thổi qua bên tai nàng, liếc mắt một cái đã thấy một vệt hắc khí đang lao thẳng về phía mình.
Lòng Lương Cẩm Tú hốt hoảng, rất muốn đứng lên chạy, nhưng thân thể nàng quá đau... Một chút sức lực cũng không có.
Vừa mới trở về thân thể mình, lẽ nào nàng lại sắp chết?
Lương Cẩm Tú không cam lòng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn hắc khí đó đánh tới mình.
Hắc khí ập đến, gần như chiếm hết tầm nhìn của nàng.
Hơi lạnh như thủy triều ập đến, đáy lòng Lương Cẩm Tú tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, đoàn hắc khí đó đột nhiên giống như bị vật gì hút lại, một tiếng rống quỷ dị chói tai nổ tung ngay bên tai nàng.
Hắc khí bị túm xuống mặt đất.
Lương Cẩm Tú bịt tai lại, thấy rõ dưới đất có một mảnh ván gỗ, hắc khí kia đã bị kéo vào mảnh ván gỗ đó.
Sợi hắc khí cuối cùng biến mất, tiếng rống quỷ dị cũng trong nháy mắt im bặt.
Một bàn tay từ từ nhặt tấm ván gỗ đó lên.
Lương Cẩm Tú theo hướng nhìn tới, đúng lúc đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của nữ sinh, "Lương giáo sư, thầy đã khỏe lại chưa?"
"... "
Khỏe.
Cũng không khỏe.
Khỏe là không có chuyện gì, không khỏe là nàng bây giờ đau khắp người.
Lương Cẩm Tú nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về hướng mà mình vừa đứng.
Vừa kịp thấy Trần Nhã Ninh nhào vào Mục Hoành Minh, cắn một phát vào vai Mục Hoành Minh, xé toạc một mảng lớn huyết nhục.
Tiếng kêu thảm thiết của Mục Hoành Minh vang lên.
Trần Nhã Ninh nhào lên người Mục Hoành Minh cắn xé, giải tỏa oán hận của mình.
"Lương giáo sư, nếu cô không mau ra tay, thì coi như không còn kịp nữa đấy." Ngân Tô hảo tâm nhắc nhở Lương Cẩm Tú, "Bọn họ chung nhau lừa cô, hại cô, cuối cùng còn chiếm thân thể của cô, thù này cô tự tay báo đi."
Lương Cẩm Tú nhìn một lát, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hắn chết là xong."
"Ồ..." Ngân Tô nhếch cằm về phía Trần Nhã Ninh: "Còn cô ta thì sao? Cô muốn tha cho cô ta sao?"
So với Lương Cẩm Tú, Trần Nhã Ninh hiển nhiên hận Mục Hoành Minh hơn, lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, ai tới cản đều không được.
Ngay cả ba con quỷ tổ kia cũng lặng lẽ tránh xa, sợ Trần Nhã Ninh nổi điên lên sẽ không tha cho cả bọn chúng.
Tiếng kêu thảm thiết của Mục Hoành Minh ngày càng yếu đi.
Ánh mắt Lương Cẩm Tú lạnh lẽo: "Đương nhiên là không."
Nói xong, Lương Cẩm Tú nhìn về phía Ngân Tô: "Không biết ta dùng cách nào mới có thể giết được cô ta?"
Trần Nhã Ninh không phải người...
Lương Cẩm Tú cảm thấy với tình trạng cơ thể hiện tại, rất có thể giết không được cô ta.
Khóe môi Ngân Tô cong lên, "Ngược lại tôi có thể giúp cô giết cô ta, nhưng cô phải giúp tôi một việc."
"Chỉ cần có thể giết cô ta..." Lương Cẩm Tú đồng ý, "Đừng nói một việc, mấy việc cũng được."
Các bảo bối nhớ quăng phiếu nhé ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận