Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 715: Thiên Đường công viên trò chơi (1) (length: 8393)

Công viên trò chơi Thiên Đường.
Dưới bóng đêm, cánh cổng lớn rực rỡ sắc màu được ánh đèn làm nổi bật lên, tràn ngập cảm giác như trong truyện cổ tích, cửa ra vào vô cùng náo nhiệt, đám người ra ra vào vào.
Phía bên phải là quầy bán vé, bên cạnh có một nhân viên công tác mặc quần áo sặc sỡ đang pha trò, một đám trẻ nhỏ vây quanh nhân viên công tác, líu ríu muốn trêu đùa người này.
Nếu như bỏ qua khuôn mặt trắng bệch của nhân viên công tác, cùng thân thể như giấy của hắn, thì đây cũng là một hình ảnh hài hòa.
Bên cạnh còn có bày bán đồ ngọt, đồ trang sức nhỏ… đủ màu sắc, nhưng khác với nhân viên công tác đang vừa múa vừa hát ở cửa chính, bầu không khí quỷ dị, vui vẻ bao trùm mọi ngóc ngách.
Không hòa hợp với bầu không khí vui vẻ đó chính là một đám người đang đứng ở cửa chính, bọn họ vừa cảnh giác vừa khẩn trương đánh giá xung quanh.
Ngân Tô lúc này đang ngửa đầu nhìn dòng chữ "Công viên trò chơi Thiên Đường", một lát sau nhìn lướt xung quanh, nhận ra nhóm người chơi.
Phó bản này tổng cộng có 12 người chơi.
Lần này Ngân Tô là chờ hết thời gian nghỉ ngơi, bị trò chơi kéo vào phó bản.
Nhưng mà phó bản này nàng trước đó đã dùng kim tệ để mở ra rồi…
"Mọi người làm quen chút đi."
Phó bản này có vẻ như không có người chơi mới, mỗi người chơi đều tỏ ra rất trầm ổn, sau khi quan sát xong hoàn cảnh thì có người lên tiếng gọi mọi người.
Ngân Tô quay đầu nhìn người vừa nói, Ngân Tô cảm thấy nàng khá quen, giống như… Là một minh tinh, lúc lướt web nàng đã từng đọc tin tức bát quái về người này.
"Thương Nghênh Nghênh!" Một nữ sinh tiến lên, kinh hỉ lên tiếng: "Ngươi là Thương Nghênh Nghênh! !"
Thương Nghênh Nghênh đối diện với cô gái đang kích động, cười gật đầu: "Là ta."
"Xin lỗi ta ta ta… Ta quá kích động, ta không nghĩ tới lại có thể gặp được minh tinh ở trong trò chơi gần như vậy a a a… Chờ sau khi ra ngoài ta nhất định sẽ kể cho bạn thân của ta biết, nàng rất là thích ngươi."
Cũng có người không biết minh tinh: "Cô ta là ai vậy?"
"Thương Nghênh Nghênh đó, minh tinh đó, nổi lắm… Không ngờ cô ta cũng vào game."
"Là minh tinh sao, vậy thì thảm rồi… Thân phận chẳng phải trực tiếp bại lộ sao?"
Dù sau khi rời khỏi game này hình ảnh của Thương Nghênh Nghênh sẽ mơ hồ, nhưng sẽ không mơ hồ về ký ức, mọi người chỉ cần tìm trên mạng sẽ biết cô ta trông như thế nào.
"Người ta giàu có như vậy, việc bảo vệ bí mật chắc không biết phải thuê bao nhiêu người rồi, cho dù có lộ ra cũng sao chứ. Nàng ta còn thản nhiên biểu hiện ra như vậy, không hề che giấu, chứng tỏ nàng không quá lo lắng việc bị lộ đâu."
"Cũng đúng..."
Những người khác không có hứng thú với minh tinh như vậy.
Trong phó bản này, còn chẳng quan tâm được mạng sống của mình, ai còn tâm trạng quan tâm tới một minh tinh làm gì.
Ánh mắt của Ngân Tô đảo qua Thương Nghênh Nghênh cùng cô nữ sinh đang kích động khi thấy thần tượng, tỷ lệ giới tính người chơi vẫn rất công bằng.
Phần lớn mọi người đều duy trì khoảng cách nhất định, dù đang nói chuyện, nhưng đều cảnh giác lẫn nhau.
Nhưng có ba người đứng rất gần nhau, bọn họ không hề tham gia vào cuộc thảo luận liên quan tới Thương Nghênh Nghênh, mà im lặng quan sát mọi người.
Ba người này có lẽ là người chơi tổ đội.
Ngoài ba người này, còn có hai người cũng đi cùng nhau, chắc cũng là đồng đội.
Thương Nghênh Nghênh trấn an được cô gái đang kích động, tiếp tục đề tài vừa nãy, giọng nói nhẹ nhàng hài hước: "Ta là Thương Nghênh Nghênh, có lẽ có người nhận ra ta, ai không biết thì bây giờ chúng ta làm quen một chút, nghề nghiệp của ta là minh tinh."
Cô gái kích động đi theo sau nói: "Ta là Lương Vân, là học sinh."
Hai người nói xong, tạm thời không ai nói tiếp.
Khoảng mười giây sau, mới có một người đàn ông mặc đồ ở nhà mở miệng: "Đã vào cùng một phó bản cũng là duyên phận, mọi người làm quen một chút cũng tốt. Ta là Trình Vui, nghề nghiệp thì không nói, cũng không quan trọng."
Nghề nghiệp là thông tin ở thế giới thực, có người muốn nói, có người không muốn nói, khi tự giới thiệu, sẽ không ai ép buộc người khác cả.
Tiếp đó là nhóm người trông có vẻ là tổ đội ba người: "Ta là Hạ Hiểu Lương, đây là bạn ta Văn Kiệt." Anh ta chỉ người chơi nam bên cạnh, sau đó lại chỉ về một người chơi nữ khác: "Thanh Lan."
Đạo cụ tổ đội tuy hiếm, nhưng mọi người cũng đều đã trải nhiều việc, không quá ngạc nhiên.
Sau khi nhóm ba người giới thiệu xong, là hai người kia, một nam một nữ, nam tên là Diêu Niên, nữ tên là Tông Hi Nguyệt.
Tông Hi Nguyệt rụt rè đứng sau lưng Diêu Niên, giọng nói nhẹ và mảnh, âm thanh nhu nhu không hề khiến người ta khó chịu, ngược lại còn mang đến một cảm giác an ủi, khiến người ta dễ chịu.
"Các người cũng là tổ đội vào sao?"
Diêu Niên gật đầu: "Đúng."
"Thật đúng là hiếm lạ, trước kia phó bản ít người thế này, cùng lắm chỉ gặp một nhóm người tổ đội, không ngờ phó bản này lại có tới hai đội." Người đàn ông lên tiếng cảm thán một câu, rồi sau đó tự giới thiệu: "Ta là Hồ Dược Minh, mọi người cứ gọi ta lão Hồ là được."
Hồ Dược Minh cao hơn những người khác trong nhóm khá nhiều, ít nhất cũng hai mét, tố chất thân thể nhìn cũng vô cùng tốt.
Người chơi nam bên cạnh Hồ Dược Minh tên là Quách Tân Võ, trái ngược hoàn toàn với Hồ Dược Minh, vừa gầy vừa thấp, nhưng đường nét trên mặt lại rất cân đối, chỉ là hai hàng lông mày ẩn chứa mấy phần u ám cùng sắc bén, trông không giống một người dễ gần.
Người chơi nam đã giới thiệu xong, chỉ còn lại một người chơi nữ nữa và Ngân Tô.
Người chơi nữ còn lại mặc trang phục tác chiến rất chuyên nghiệp, Ngân Tô đã từng thấy loại trang phục tác chiến này, là người của cục điều tra...
"Hải Đường." Người chơi nữ ném ra một cái tên, cũng không nói thêm gì.
Hồ Dược Minh dựa vào chiều cao đếm những người chơi vừa rồi giới thiệu, "Còn thiếu một người mà... Này, người bạn kia, ngươi tên gì?"
Mọi người theo ánh mắt của Hồ Dược Minh nhìn sang.
Ở vị trí xa bọn họ hơn một chút, đứng một cô nữ sinh mặc đồ thể thao, nàng rõ ràng là người chơi, đối diện với ánh mắt của mọi người, cô gái mỉm cười: "Chào mọi người, ta là Tiểu Bạch, rất vui khi gặp mọi người a ~"
Mọi người: "..."
Vào phó bản có cái gì mà vui chứ...
Có người nhíu mày: "Sao ngươi lại đứng xa chúng ta vậy?"
Mặc dù mọi người vẫn giữ khoảng cách, nhưng có ai đứng xa như cô ta không, không biết còn tưởng bọn họ xa lánh cô ta đó!
"Duy trì khoảng cách xã giao, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt." Ngân Tô nói rất hùng hồn, sau đó chuyển giọng: "Sao vậy, ngươi muốn đến gần ta sao? Lần đầu gặp nhau, không tốt đâu."
"? ?"
Đầu óc cô ta có vấn đề sao?
Mọi người hiển nhiên không muốn dây dưa với người chơi đầu óc có vấn đề, trực tiếp chuyển chủ đề: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Vào công viên trò chơi à?"
"Không có NPC hướng dẫn a... Nhưng tên phó bản này là công viên trò chơi Thiên Đường, chắc chắn là phải đi vào."
【 Phó bản hiện tại: Công viên trò chơi Thiên Đường 】 【 Thời hạn sinh tồn: 3 ngày 】 "Ta vừa mới nhìn qua, xung quanh cổng lớn không phát hiện ra quy tắc."
"Bên kia có quầy bán vé, qua đó hỏi thử."
Cổng lớn có máy soát vé, những NPC đi vào đều cần soát vé, bọn họ muốn vào, hẳn cũng phải soát vé...
Mọi người hướng quầy bán vé đi tới.
Ngân Tô đi ở phía sau cùng.
Người hỏi ở quầy bán vé là Thương Nghênh Nghênh, nàng rất nhanh trở về báo với mọi người: "Phải mua vé, vé người lớn là 1000 cấm kỵ tệ."
"..."
100 cấm kỵ tệ trên thương thành bán 10000, 1000 cấm kỵ tệ, là 100000 điểm tích lũy đó! !
Chưa nói đến giá tiền, rất nhiều người chơi vốn dĩ không có cấm kỵ tệ.
Mà hiện tại dù có điểm tích lũy cũng mua không được.
Thương Nghênh Nghênh nói tiếp: "Nhưng vé trẻ em thì miễn phí."
"Chúng ta to lớn thế này, nhìn thế nào cũng không giống trẻ con được?"
"Cướp mấy cái NPC kia có được không?" Có người nhắm tới đám NPC ở cửa lớn, trên tay bọn họ có vé vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận