Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1024: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (26) (length: 7885)

Ngân Tô tiếp tục sờ, còn rất ư hùng hồn nói: "Sao nào, ngươi mềm mại bóng loáng thế này, chẳng phải là để cho người ta sờ."
Không phải người quái vật: ". . ."
Giết nàng, giết nàng. . . Giết nàng! !
Ngân Tô không thèm nhìn ánh mắt muốn giết người của quái vật kia, hỏi: "Vì sao ngươi lại ở đây làm việc?"
Không phải người quái vật giận đến sắp nổ tung, nhưng mình còn đang nằm trong tay nữ nhân này, nó không thể không nhún mình trước.
Không phải người quái vật cười một tiếng đầy âm trầm: "Đương nhiên là để chết ở chỗ này."
Ngân Tô hiếu kỳ: "Vì sao lại phải chết ở chỗ này?"
". . ." Nàng không thể cho chút phản ứng bình thường sao? ! Không phải người quái vật the thé hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi cũng muốn chết ở chỗ này à?"
Nói đến câu sau, không phải người quái vật có lẽ là cảm thấy mình lại đi quá trớn rồi, lại bắt đầu phát triển theo hướng âm trầm.
Ngân Tô một cái tát vỗ xuống, răn dạy như đứa trẻ không nghe lời: "Thật không biết điều."
Không phải người quái vật nghẹn họng trong cổ, nhưng cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn Ngân Tô.
Tròng mắt không phải người quái vật đảo loạn, không biết đang có ý đồ gì.
Một lát sau, nó lên tiếng nói: "Ta là khách hàng của thẩm mỹ viện. . ."
Không phải người quái vật nói nó tên Hàn Hữu Bình, hồi bé gặp phải hỏa hoạn, lúc đó điều kiện không tốt, cũng không được chữa trị cẩn thận, dẫn đến bị hủy dung.
Vì gương mặt bị thiêu hủy này, hồi nhỏ hắn không ít bị người chế giễu và ghét bỏ.
Mặc kệ làm cái gì, rõ ràng là hắn ưu tú hơn, nhưng chỉ vì gương mặt kia, người khác cũng sẽ không chọn hắn.
Có lẽ bởi vì dung mạo không tốt, trời cao ban cho hắn năng lực ưu tú.
Cho nên hắn cố gắng kiếm tiền, muốn phẫu thuật, muốn thay hình đổi dạng, không muốn lại bị người kỳ thị và ghét bỏ.
Lựa chọn Cẩm Tú thẩm mỹ viện vì thẩm mỹ viện này rất nổi tiếng, hắn là vì danh tiếng của Lương thầy thuốc mà đến.
Hắn chọn gói dịch vụ đắt đỏ nhất, Lương thầy thuốc cũng đồng ý làm cho hắn.
Quá trình phẫu thuật coi như thuận lợi, chỉ là cần thời gian hồi phục, cho nên hắn một mực ở lại thẩm mỹ viện.
Hôm đó hắn đang rèn luyện trong phòng tập thể hình, vì thời gian hơi muộn, trong phòng tập không có ai khác.
Ngày thường hắn thường chạy 40-60 phút, hôm đó hắn cũng kế hoạch như thế.
Ngay khi hắn sắp kết thúc, thân thể bỗng dưng khó chịu.
Hắn muốn xuống, lại không cẩn thận ấn vào nút tăng tốc của máy chạy bộ.
Thân thể vốn đã không khỏe, tốc độ còn bị tăng nhanh, hắn căn bản không theo kịp, cuối cùng trực tiếp ngã lên máy chạy bộ.
Sau đó. . . Thì chết.
Hắn không nghĩ tới sau khi chết còn có ý thức, hắn nhìn thấy thân thể máu thịt bầy nhầy của mình.
Y tá thẩm mỹ viện tuần tra phát hiện hắn xảy ra chuyện, hốt hoảng gọi người tới.
Nhưng bọn họ không báo cảnh, mà là tự mình đem thi thể của hắn đi.
Chuyện sau đó hắn cũng không biết.
"Ngươi có thể rời khỏi nơi này sao?"
Hàn Hữu Bình: "Có thể, nhưng mà rời phòng tập thể hình, ta sẽ không làm được gì cả."
Chỉ có ở trong phòng tập, hắn mới có thể điều khiển mấy thứ kia.
Sau khi rời khỏi đây, hắn tựa như một du hồn, chỉ có thể nhìn, cái gì cũng không thể làm.
Ngân Tô: "Vậy ngươi có gặp bạn bè giống ngươi ở phòng phẫu thuật tầng bốn không?"
"Tầng bốn. . ." Hàn Hữu Bình lẩm bẩm một tiếng, sau đó như nghĩ đến cái gì, sợ hãi nói: "Ngươi lôi nó làm gì!"
"Ngươi biết nó?"
Hàn Hữu Bình lầm bầm: "Nó là thằng điên, ai muốn nhận biết nó!"
Hàn Hữu Bình rất kiêng kỵ những thứ ở tầng bốn.
Hắn nói mình chưa từng lên tầng bốn.
Mà thứ ở tầng bốn có vẻ như cũng không đến được đây, dù sao thời gian dài như vậy, bọn nó vẫn bình an vô sự.
"Ở trong thẩm mỹ viện, ngoại trừ ngươi và thứ ở tầng bốn kia, còn có bạn nào khác không?"
Tròng mắt Hàn Hữu Bình nghiêng qua, tựa hồ đang hỏi nàng dò la việc này làm gì.
Ngân Tô mỉm cười nói: "Ngươi xem một mình ngươi cô đơn quá ta muốn tìm thêm cho ngươi mấy bạn nhỏ."
Hàn Hữu Bình: ". . ."
Là tìm bạn nhỏ cho hắn, hay là muốn bắt thêm mấy con nữa. . .
"Có câu nói rất hay, có phúc cùng hưởng đúng không, không thể để một mình ngươi. . . Ma ở chỗ này hưởng thanh phúc, đến cho bạn tốt của ngươi cùng hưởng thụ một chút."
Hàn Hữu Bình: ". . ."
Ngươi thật biết cách nói chuyện.
Đây là nó đang sống yên ổn sung sướng sao?
Bất quá. . .
Hàn Hữu Bình trong lòng thật sự không cam tâm, dựa vào cái gì mình xui xẻo như vậy lại gặp nữ nhân ghê tởm này.
Hàn Hữu Bình cười một tiếng đầy âm trầm: "Ta từng gặp hai con."
"Được, dẫn ta đi tìm chúng nó đi."
"Bây giờ?"
"Bằng không thì sao?" Ngân Tô đứng dậy liền đi ra ngoài: "Tìm bạn bè phải tranh thủ khi còn nóng."
". . ."
Hàn Hữu Bình nói hai con kia, một con ở tầng năm phòng bệnh bình thường, là một nữ sinh trẻ tuổi.
Nữ sinh trẻ tuổi ngũ quan không có vấn đề gì, nhưng thân thể của cô ta rất mất cân đối.
Như bức tượng đất bị đập nát, bị người vô lương có nghề dùng đất sét rẻ tiền nặn lại vậy.
Nữ sinh trẻ tuổi rất dễ bắt, lực chiến đấu của cô ta còn không bằng Hàn Hữu Bình.
Con còn lại thì phải nhờ vận may mới bắt được, Hàn Hữu Bình chỉ biết nó thường xuất hiện trong thang máy.
Thế là Ngân Tô dẫn theo Hàn Hữu Bình cùng nữ sinh trẻ tuổi ngồi đợi ở gần thang máy chờ vị bạn mới đi làm.
. . .
. . .
Đại sảnh tầng 1.
Vài bóng người từ đại sảnh trống trải lao nhanh qua, có người hô một tiếng: "Nhiều người mục tiêu quá lớn, chia ra mà chạy!"
Vài bóng người nhanh chóng chia thành hai đội, chạy về các hướng khác nhau.
Mà phía sau bọn họ, là Phó tỷ mặt mày âm trầm dẫn theo mấy y tá nhanh chân đuổi theo.
"Bên này." Dương Khải Phong hạ giọng hô Lỗ Kiến Quốc.
Lỗ Kiến Quốc nhìn hướng mà Dương Khải Phong chỉ một chút, sau đó cùng Dương Khải Phong cùng nhau xông về phía bên kia.
"Ầm!"
Cửa phòng bị đóng sập lại.
Lỗ Kiến Quốc cùng Dương Khải Phong trốn sau cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, lảng vảng ở cửa một lát rồi từ từ đi xa.
"Đi rồi. . ."
Lỗ Kiến Quốc xác định bên ngoài không còn nghe thấy tiếng động, "Chắc là đi rồi."
Dương Khải Phong thở phào, "Bây giờ làm sao? Về tầng 7 à?"
"Đi về trước đi."
Lỗ Kiến Quốc cẩn thận mở cửa, xác định bên ngoài an toàn, cùng Dương Khải Phong cùng nhau đi ra ngoài.
Bọn họ định lên tầng bằng cầu thang bộ, kết quả khi đến chỗ cầu thang bộ, lại phát hiện có y tá ở đó canh chừng.
"Thang máy." Dương Khải Phong chỉ vào thang máy ở bên kia.
Thang máy ở phía bên kia, vừa vặn che khuất tầm mắt của đám y tá, hai người đi về hướng thang máy.
Thang máy vừa đúng dừng ở tầng 1, Dương Khải Phong nhấn nút thì cửa mở ra.
"Ở bên kia! !"
Lỗ Kiến Quốc bị Dương Khải Phong một phát kéo vào thang máy, cuống cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy.
Đám y tá dữ tợn xông tới, bị cánh cửa thang máy từ từ che khuất.
"Ầm!"
Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, ngoài cửa vang lên hai tiếng va chạm.
Những gương mặt dữ tợn kia biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Dương Khải Phong dựa vào thang máy, thở dài một hơi, sau đó nói với Lỗ Kiến Quốc: "Mấy y tá này sao mà như điên cuồng vậy."
Đám y tá này khác hoàn toàn so với những y tá ban ngày, bất kể là sức chiến đấu hay hành vi đều rất cổ quái.
Bị bọn y tá này bắt được. . .
Cũng không dám tưởng tượng đến kết cục sẽ ra sao.
Lỗ Kiến Quốc nhìn số tầng nhảy múa trên thang máy, trong lòng có chút nặng nề: "Hy vọng những người khác không sao."
Dương Khải Phong nghĩ linh tinh: "Không sao không sao, mọi người nhất định đều bình an. . . Sao thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận