Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 641: Hiện thực không biết điện báo (length: 8040)

Dù là trên diễn đàn hay trên internet, cụm từ “#0101 tử vong#” đều rất bắt mắt.
Ngay cả Khang Mại cũng nhắn tin đến hỏi nàng còn sống không, ngoài Khang Mại còn có tin nhắn của Ô Bất Kinh, Ly Khương và những người khác.
Ngân Tô dọn dẹp xong những tin nhắn đó, bực bội ném điện thoại di động sang một bên, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới.
Trên mạng vẫn náo nhiệt tìm tòi nghiên cứu sống chết của nàng, việc đó chẳng hề liên quan gì đến người trong cuộc như nàng.
Buổi trưa, ở trường học Ngân Tô nhận được điện thoại của Giang Kỳ.
Giang Kỳ nói cho nàng biết 21156 340 là ai.
Là Tô Nguyệt Thiền, đội trưởng của tổ công lược Trường Thanh.
Lần trước sau khi Ngân Tô dạy học kết thúc, bọn họ không kể ngày đêm tiến vào phó bản tích lũy kinh nghiệm.
Sau khi Ngân Tô thông quan Ngân Sơn công quán, cũng chỉ còn lại Tuyết Nguyên săn giết.
Theo tần suất đổi mới phó bản không ngừng tăng lên, người chơi c·h·ết càng ngày càng nhiều, nên bọn họ quyết định thử nghiệm một lần.
Các thành viên vào phó bản là tự nguyện đăng ký sau đó dựa theo kỹ năng chọn ra một tổ đội viên.
Tuyết Nguyên săn giết là một phó bản lớn, tổng số người chơi là 100 người. Tô Nguyệt Thiền mang theo 15 đội viên, nhưng cuối cùng chỉ có một mình nàng sống sót.
Vẫn là trong tình huống dùng thiết lập lại thẻ.
Bọn họ trước khi vào phó bản đã chuẩn bị sẵn việc dùng thiết lập lại thẻ, đã chọn ra ai sẽ dùng thiết lập lại thẻ.
Chỉ có người chơi sử dụng thiết lập lại thẻ mới có hai lần ký ức, người chơi khác thì không.
Cho nên người cầm thiết lập lại thẻ cần phải nhớ kỹ tất cả manh mối và nguy hiểm, rồi sau khi thiết lập lại sẽ nói cho những người khác.
Nhưng dù vậy, cuối cùng cũng chỉ có Tô Nguyệt Thiền một mình sống sót đi ra.
“Các ngươi định từ bỏ rồi sao?” “Không, tuy rằng lần này dùng thiết lập lại thẻ, hi sinh 14 đồng đội, nhưng chúng ta đã thật sự có kinh nghiệm thông quan phó bản tử vong, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.” Giọng của Giang Kỳ kiên định.
Cho dù lần sau không có thiết lập lại thẻ, đi vào tất cả mọi người đều c·h·ết, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chuyện này.
Ngân Tô không hỏi những ai đã c·h·ết, chỉ từ tốn nói một câu: “Chúc các ngươi may mắn.” Ngân Tô cúp điện thoại, nhìn đám người đi tới đi lui ở dưới lầu, một lát sau thu tầm mắt lại, biến mất ở trên hành lang.
. . .
. . .
Sau đó Ngân Tô đến gặp Tô Nguyệt Thiền một lần, nàng nhìn vẫn không khác lần trước, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện phó bản tử vong.
Nhưng khi Ngân Tô đi ngang qua quán Kỷ Niệm, nhìn thấy mấy tấm hình nhấp nhô hiện lên, ngoài một đội trưởng khác là Mâu Bạch Ngự, cũng chỉ có ảnh của Liễu Liễu có kỹ năng trị liệu là không ở trên màn hình.
Mâu Bạch Ngự cũng là đội trưởng, cục điều tra không thể nào đồng ý cho hai đội trưởng cùng đi.
Kỹ năng trị liệu của Liễu Liễu tuy rằng có ích, nhưng bản thân cô ta quá yếu, cần phải phân tâm bảo vệ cô ta, chi bằng mang nhiều dược tề cấp cao thì hơn.
Từ quán Kỷ Niệm đi ra, hai người đi đầu đâm sầm vào nhau.
“Quý Châu, anh như vậy thật sự quá nguy hiểm, hay là em bảo ba em điều anh đến bộ hậu cần đi?” Người phụ nữ cau mày nói với người bên cạnh, “Bên ngoài bây giờ càng ngày càng nguy hiểm, nhiệm vụ của anh cũng ngày càng nhiều, mỗi ngày em đều lo lắng.” “Không cần đâu, bây giờ em rất tốt.” “Anh không thể nghĩ cho em sao? Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện thì sao…” Hai người nói chuyện, càng lúc càng gần.
Bọn họ đi lướt qua bên người Ngân Tô, cũng không dừng lại, dường như không chú ý tới nàng.
Hai phút sau, Ngân Tô nghe thấy phía sau có người gọi nàng: “Ngân Tô.” Gọi như vậy. . . Không có ai gọi tên nàng cả.
Nàng không quay đầu, giống như không nghe thấy, rất nhanh biến mất ở chỗ rẽ.
Quý Châu nhìn bóng người kia biến mất, thật sự là mình nhận lầm sao?
Quý Châu có một lần từng gặp nàng, nhưng lần đó cách càng xa, với lại khi hắn tra trong hệ thống, hệ thống không hề có cái tên Ngân Tô này.
“Quý Châu?” Sở Nguyệt Ninh đứng ở đằng xa gọi hắn: “Anh ở đó làm gì vậy?” Quý Châu quay người đi về phía Sở Nguyệt Ninh: “Không có gì.” “Gần đây anh bị sao vậy?” Sở Nguyệt Ninh nghi hoặc: “Luôn cảm thấy anh có tâm sự, có phải anh có chuyện gì đang giấu em không?” “Không có.” Sở Nguyệt Ninh hiển nhiên không tin Quý Châu, khẳng định nói: “Dạo này anh lạ lắm. . . Hay là anh bị quái vật kh·ố·n·g chế rồi?” Quý Châu: “… ” “Không thể nào, không được nói lung tung.” Quý Châu kéo Sở Nguyệt Ninh rời đi.
“Anh chính là lạ lắm…” … . . .
Nếu không thì sao nói nàng xui xẻo chứ?
Trước kia mỗi ngày nàng đều mang mặt nạ, hoặc không thì đeo khẩu trang, đi tới đi lui nhiều lần như vậy, cũng không gặp ai quen.
Vậy mà hôm nay, nàng không dùng mặt nạ, kết quả là lại gặp phải người quen.
Ngươi nói có tức không?
Ngân Tô buồn bực trở về nhà, đặt một bữa ăn sang trọng trên app đồ ăn để an ủi tâm hồn bị t·ổ·n t·h·ư·ơ·n·g của mình.
Tóc quái đã học được ăn đồ ăn của loài người, tuy rằng rất gh·ét bỏ, nhưng không ngăn được việc nó ăn đến say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn p·h·át biểu ra vài lời nguy hiểm.
Đại Lăng thì không giống vậy, nàng căn bản không có hứng thú.
Ngân Tô vừa ăn xong, điện thoại liền vang lên.
Gọi điện cho nàng không phải là mấy người ở cục điều tra thì cũng là Khang Mại, dù sao những người khác chỉ có bạn tốt trong game của nàng, căn bản không có số điện thoại của nàng.
Ai ngờ trên màn hình điện thoại di động lại là một số không hiển thị “Không biết điện báo”.
Không chỉ là cái điện thoại di động này trong thế giới hiện thực của nàng đang reo, cái điện thoại nàng ném ở trong cung điện cầm không ra cũng đang reo.
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào cái số điện thoại lạ kia, vang lên ước chừng nửa phút mới được kết nối.
“Alo.” Giọng bên đầu dây kia rất the thé.
Nhưng Ngân Tô nghe ra được giọng của ai.
Ozawa Hayo… hay nói đúng hơn là quái xi măng.
Ngân Tô nhìn ra phía cửa sổ: “Ngươi đang ở đâu gọi điện thoại cho ta vậy?” Tên này sẽ không đi vào thế giới hiện thực đó chứ?
Có thể là không tiện gặp mặt, giọng điệu của quái xi măng hết sức khó ưa: “Hừ, cái gì mà Hắc Huỳnh vực. Tiền điện thoại đắt quá, ta hết tiền rồi, ta đã gọi cho ngươi rồi, không có chuyện gì ta cúp đây.” Nói xong thì không còn tiếng động nữa, trong điện thoại của Ngân Tô chỉ còn lại tiếng tút tút.
Ngân Tô: “… ” Cùng lúc đó, một pop-up khấu trừ c·ấ·m kỵ tệ hiện ra trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô: “? ? ?” 【Cấm kỵ tệ: 14.400】 Ít nhiều thế? !
Khi ra khỏi phó bản, nàng làm c·ô·ng k·i·ế·m được hơn hai nghìn, cộng lại là 16.400.
Ghê thật, không tới một phút, đã trừ của nàng hai nghìn rồi? !
Đi xe chỉ cần 100 c·ấ·m kỵ tệ, theo giá cả ở thế giới hiện thực tính nó là 1 đồng, chưa đến một phút điện thoại, đã thu của nàng 20 đồng, cái này ai chịu cho thấu?
Đây là cướp tiền chứ còn gì! !
Hơn nữa đây là do quái xi măng gọi cho nàng, nàng cái người nghe sao lại phải trừ tiền chứ? !
Nghe giọng quái xi măng nói, hình như bên nó cũng phải trả phí, thế chẳng phải nó ăn cả hai đầu sao! !
Ngân Tô rất muốn khiếu nại cái trò chơi thâm độc này, nhưng đáng tiếc đến cái nút khiếu nại cũng không có, tức đến phát điên.
Quái xi măng rõ ràng là không ở thế giới hiện thực.
Căn cứ vào sự phân chia của các vực, thì đó là thế giới quái vật.
Nó vào thế giới quái vật, nhưng lại không mất trí nhớ. . .
Ngân Tô lật xem lịch sử cuộc gọi, thấy số điện thoại không biết đó, hình như cũng có thể gọi đi, nhưng mà Ngân Tô không chịu nổi hai nghìn tiền điện thoại, nàng hoài nghi cái phí cuộc gọi này là do bước qua thế giới, nên mới đắt như vậy.
Nàng định sau khi vào thế giới quái vật rồi hãy gọi lại.
Chỗ nào cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm, c·ấ·m kỵ tệ cũng không dễ kiếm như điểm tích lũy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận