Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 824: Đồng nhân nhà máy (42) (length: 7799)

Xưởng sản xuất.
Ngân Tô lau vết m.á.u trên tay, chà xát ống thép, đá văng ra những m.ả t.a.n t.í.ch chắn đường.
Một lọn tóc nhanh ch.ó.ng quấn lấy, k.é.o vào góc tối tăm để một mình thưởng thức.
Ngân Tô nhìn bãi hỗn độn đầy đất có chút đau đầu... g.i.ế.t hết rồi.
Đáng lẽ phải lưu lại vài tên để sai bảo.
Mặc dù tóc quái cũng có thể sai khiến...
Nhưng quái vật nhỏ nhà mình và quái vật nhỏ hoang dã...
Ngân Tô lựa chọn sai khiến quái vật hoang dã.
Thế là Ngân Tô thả Đại Lăng ra ngoài, bảo nàng đi tìm mấy tên Tiểu Đệ quản lý của mình.
Đại Lăng bị nhốt gần ch.ế.t, Ngân Tô còn chưa nói xong đã vọt ra ngoài.
Ngân Tô: "..."
Tóc quái lại gần, bất mãn chỉ trỏ: "Ngươi xem nàng, ngươi xem nàng kìa, đánh nhau không tích cực, không té nước thì không ở nhà! Có ta một đại bảo bối còn chưa đủ sao? Giữ nàng lại làm gì! Chúng ta ăn con p.h.ế vật này đi! Hì hì ha ha... Ta cảm thấy ăn nàng xong ta sẽ lợi h.ạ.i hơn, có thể giúp ngươi làm nhiều việc hơn."
Ngân Tô tìm chỗ ngồi xuống, đẩy lọn tóc thỉnh thoảng xuất hiện bên tai mình ra: "Vậy ngươi đi ra ngoài đi?"
"..."
Tóc quái chạy trốn, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Chuyện loại trừ những thứ đối nghịch, cũng có thể hoãn lại chút.
Xưởng bên trong x.á.c c.h.ế.t quá nhiều, Ngân Tô nhặt hơn nửa, chỗ còn lại đều cho tóc quái.
Đại Lăng dù ham chơi, nhưng làm việc vẫn rất hiệu quả, mấy tên Tiểu Đệ quản lý rất nhanh đã xuất hiện ở cửa.
Nhìn bãi m.á.u đầy đất, cùng một lượng lớn vật chất màu đen trải khắp, kinh hãi đến mức cằm suýt rớt xuống.
Cái này...
Rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Người trong xưởng đâu?
Hai ngày này nàng được thăng chức lên làm chủ nhiệm, sủng vật mới là phó chủ nhiệm tên Tiểu Đào kia.
Còn tưởng nàng đã quên bọn họ.
Ai ngờ nửa đêm, đột nhiên xuất hiện một cô bé váy đỏ, ngồi lên người bọn hắn, một mặt đáng tiếc thông báo: Chủ nhiệm muốn bọn họ đến xưởng.
Đám Tiểu Đệ quản lý lại nghĩ có chút sĩ diện không muốn đến, nhưng cô bé váy đỏ lại mặt mong chờ hỏi: Các ngươi muốn c.h.ố.n.g lại m.ệ.n.h lệnh của nàng sao? Vậy thì tốt quá, như vậy các ngươi có thể làm Tiểu Hùng của ta.
Tuy không biết làm Tiểu Hùng của nàng là cái gì.
Nhưng chắc chắn không phải lời hay gì.
Cho nên đám Tiểu Đệ quản lý chỉ có thể đến, ai ngờ thứ nhất trông thấy chính là khung c.ả.n.h k.h.ủ.n.g b.ố như vậy.
"Chủ... Chủ nhiệm."
"Chào buổi tối." Ngân Tô bày ra dáng vẻ chủ nhiệm, ôn hòa chào hỏi bọn họ.
Không biết tên đ.i.ê.n này lại có ý đồ gì, đám Tiểu Đệ khô khốc đáp: "Muộn rồi, chào buổi tối."
Ngân Tô không nói nhảm, trực tiếp vào vấn đề chính: "Tìm các ngươi đến muộn như vậy, là có chút chuyện cần các ngươi giúp đỡ."
"..." Chuyện nhỏ? Muốn m.ạ.n.g bọn họ là chuyện nhỏ sao?
"Hôm nay..." Ngân Tô đưa tay lắc lắc, "Có vẻ hơi... quá nhiệt tình, cho nên các c.ô.n.g nhân đều không còn, vì vậy cần các ngươi đến giúp ta chế tác chút đồng nhân."
Sợ Ngân Tô muốn m.ạ.n.g mình, đám Tiểu Đệ quản lý thoáng chốc thở phào, không phải muốn m.ạ.n.g của họ là tốt rồi.
"Chủ nhiệm, đồng nhân tham gia cuộc thi không phải tự tay chế tác sao?" Có một Tiểu Đệ cẩn t.h.ậ.n hỏi.
"Quy tắc thi đấu có nói phải đích thân làm đâu." Ngân Tô không để ý, "Không sao, dù sao ta có thể tự mình bình."
"? ? ?"
Hả?
Mình bình cũng được sao?
Ngân Tô vỗ vỗ tay: "Được rồi, bắt đầu làm việc thôi."
Các Tiểu Đệ không dám hỏi nhiều, theo chỉ huy của Ngân Tô bắt đầu làm việc.
Vẫn là quy trình trước đó, bị Ngân Tô nhìn chằm chằm, các công nhân lâm thời cũng không dám có hành động nhỏ, cẩn t.h.ậ.n hoàn thành sự phân phó của nàng.
...
...
Hành lang bên ngoài xưởng tối tăm hơn so với trước đây rất nhiều, có người đang chạy nhanh trong hành lang, sau lưng còn có đồng nhân đ.u.ổ.i t.h.e.o.
Là Ninh Phồn và Đinh Tư Hàm.
Hai người đều rất chật vật, tốc độ cũng không nhanh.
Phía sau là một đám đồng nhân dày đặc, nghe tiếng đã thấy rợn cả da gà.
Nhưng vào lúc này, Ninh Phồn không hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể loạng choạng, cả người đột ngột ngã xuống đất.
Nàng ngã kéo theo cả Đinh Tư Hàm ngã nhào, Đinh Tư Hàm đứng lên, quay lại túm Ninh Phồn: "Ninh Phồn tỷ, nhanh lên... Nhanh một chút."
Ninh Phồn che lấy đùi, sắc mặt khó coi, đẩy tay Đinh Tư Hàm ra: "Tự ngươi chạy đi."
"Không... Không được!!" Đinh Tư Hàm dùng sức k.é.o nàng dậy.
Thấy đám đồng nhân sau lưng sắp đ.u.ổ.i kịp, Ninh Phồn lại lần nữa đẩy Đinh Tư Hàm ra, gào lên: "Ngươi chạy đi, ta mới có thể s.ố.n.g. Chạy đi! Chạy mau!!"
Đinh Tư Hàm bị đẩy lảo đảo, dường như nghĩ đến gì đó, lần này không tiếp tục đỡ Ninh Phồn nữa, nhanh ch.ó.ng chạy về phía trước.
Đều là lỗi của cô... Là cô không thể kh.ố.n.g c.h.ế ý nghĩ của mình.
Chỉ cần cô dụ những đồng nhân này đi, Ninh Phồn tỷ sẽ an toàn.
Ninh Phồn vịn vào tường, nhắm mắt lại, cưỡng ép phong bế cảm giác và tư tưởng của mình.
Bình tĩnh...
"Thình thịch thình thịch —— "
Một lượng lớn đồng nhân nặng nề bắt đầu chạy, mặt đất rung chuyển.
Nhiều quá... số lượng nhiều quá...
Không được không được, không được nghĩ đến!
Tiếng bước chân dày đặc cùng tiếng tim đ.ậ.p của Ninh Phồn cộng hưởng, không sao bình tĩnh lại được.
Nghĩ về thứ khác... mau nghĩ về thứ khác!
"Thình thịch thình thịch —— "
Thoát khỏi phó bản... không được nghĩ đến chuyện phó bản!
Tiểu Muội sắp đến sinh nhật rồi, phải chuẩn bị cho em ấy quà sinh nhật, lần trước đưa quà mà bị chê, còn nói giữa hai người có khoảng cách thế hệ, xin nhờ, cô cũng chỉ hơn em ấy có sáu tuổi thôi, sao lại có khoảng cách thế hệ chứ...
"Thình thịch thình thịch thình thịch —— "
Còn có ba ba mụ mụ, mình rõ ràng k.i.ế.m được nhiều tiền như vậy, muốn họ mỗi ngày đừng vất vả thế nữa, sao họ cứ không nghe lời vậy, thật là sầu...
Đặt cho nãi nãi một tour du lịch cả nước đi... thôi, hay là đặt cho bà vào trường đại học người cao tuổi thì tốt hơn. Như thế cũng không bị ai l.ừ.a g.ạt, chút tiền hưu ít ỏi của bà sắp bị người ta l.ừ.a g.ạt hết rồi!
Ninh Phồn lại nhớ tới khung c.ả.n.h cả nhà cùng nhau ăn cơm, em gái khóc la muốn ăn miếng thịt kẹp, nãi nãi cười híp mắt gắp cho em, ba không biết nói gì bị mẹ liếc mắt trừng, sau đó hai người lại ăn ý bật cười, cô...
Tư duy của Ninh Phồn đột nhiên c.ứ.n.g lại.
Cô nhìn thấy tay mình đột nhiên Đồng hóa, đôi đũa rơi xuống đất, tay không kh.ố.n.g c.h.ế được b.ó.p lấy cô em gái ngồi bên cạnh.
Răng rắc một tiếng, cổ em gái liền g.ã.y m.ấ.t.
Không...
Mọi người trong nhà kinh ngạc nhìn về phía cô, còn cô đứng dậy lật n.g.ư.ợ.c bàn ăn, đồng thời b.ó.p lấy cổ của ba mẹ, nhấc hai người lên, tùy tiện b.ẻ g.ã.y cổ họ.
Không!!
Tại sao không kh.ố.n.g c.h.ế được mình!!
Ninh Phồn gào th.é.t trong lòng, nhưng cơ thể cô đã hướng về phía nãi nãi, vô tình b.ó.p lấy cổ của bà.
Đôi mắt đục ngầu của bà hiện lên vẻ k.h.i.ế.p sợ, nhưng không có sợ hãi, bàn tay đầy nếp nhăn vỗ vào mặt cô.
Nhưng cô không cảm nhận được sự ấm áp từ tay bà, lạnh lẽo... chỉ còn lại xúc cảm lạnh lẽo.
Đáy mắt của nãi nãi toàn là xót thương, bà hơi há miệng, muốn nói gì đó nhưng đáng tiếc không kịp thốt ra.
m.á.u tươi bão táp bắn lên mặt Ninh Phồn, cô đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt.
Là m.á.u...
m.á.u tươi.
M.á.u tươi ấm áp.
Ninh Phồn bỗng nhiên mở mắt, vô số cánh tay Đồng đ.â.m x.u.y.ê.n qua tấm lưng chắn trước mặt cô.
"Đinh Tư Hàm!"
Đinh Tư Hàm khó nhọc quay đầu lại, muốn nhìn xem người đang đứng phía sau, nhưng cô lại không thể thấy được.
"Ninh... Ninh Phồn tỷ, em... em vẫn còn hữu dụng đúng không?"
Các chủ quản: Phải ngoan ngoãn ném nguyệt phiếu mới không bị sai khiến a~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận