Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 102: Ricoh trung học (55) (length: 7885)

Trần Phong đều cho rằng mình không thoát ra được, ai ngờ ngay lúc hắn sắp từ bỏ thì bóng tối trước mắt đột ngột biến mất.
Hắn đứng trong một gian phòng học cũ, dưới chân đúng là có m.áu, nhưng đều là những vết m.áu cổ xưa đã đông lại, s.ờ thế nào cũng không thấy cửa phòng học ở ngay bên tay trái.
Trần Phong bước nhanh tới, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không có tiếng động gì mới kéo cửa phòng học ra.
Vừa ra ngoài, hắn đã thấy Ngân Tô quay lưng về phía hắn đứng ở hành lang, ống thép rũ bên người vẫn còn đang rỉ m.áu, trên đầu là chiếc phù hiệu học sinh cực kỳ bắt mắt, màu trắng của phù hiệu như thể dính phải m.áu...
Vị lão sư đã bắt hắn lúc trước ngã trước mặt nàng, xem ra đã m.ấ.t đi dấu hiệu s.i.n.h m.ạ.n.g.
"Tô tiểu thư." Trần Phong gọi một tiếng.
Người đang quay lưng lại quay đầu, ánh mắt lạnh băng, giống như những quái vật kia... Nhưng rất nhanh, khuôn mặt băng giá ấy nở nụ cười, mang theo vài phần vui vẻ: "Ngươi còn s.ố.n.g à."
Nàng có vẻ thật sự cao hứng.
Trần Phong đi tới, liếc nhìn lão sư trên mặt đất, điều luật thứ sáu hoàn toàn sai rồi, vậy nên việc phản s.á.t lão sư hẳn cũng không có gì -- có thể phản g.i.ế.t.
Trần Phong chỉ vào phòng học mà mình đã ở: "Vừa rồi tôi ở giữa phòng học kia, Tô tiểu thư không thấy tôi sao?"
Ngân Tô: "Không thấy."
Cửa sổ phòng học không cao, đứng ở hành lang có thể nhìn rõ hoàn toàn bên trong phòng học, lúc Ngân Tô đến cũng không thấy có ai trong phòng học.
Trần Phong vừa nãy đợi trong phòng học một mảnh tối đen, không giống với phòng học cũ, hắn đoán có lẽ đã tiến vào một không gian khác, bên ngoài không nhìn thấy được.
Thấy Ngân Tô chỉ có một mình, Trần Phong dò hỏi: "Ngươi không gặp người chơi khác sao?"
Ngân Tô: "Không có. Còn ngươi?"
Trần Phong cũng lắc đầu, lúc trước hắn đã tách khỏi những người khác, chạy đông chạy tây suốt một đêm, thật vất vả nhịn được đến rạng sáng thì lại gặp phải lão sư.
"Thật xui xẻo."
"..." Đúng là thật xui xẻo, nhưng việc hắn còn có thể trở về, gặp lại Ngân Tô cái người quyết đoán, chẳng hề gì mà đi t.r.u.y s.á.t lão sư cũng xem như may mắn.
Ngân Tô ngồi xổm xuống dùng quần áo của lão sư lau m.á.u trên v.ũ k.h.í, sau đó bắt đầu tìm k.i.ế.m trên người lão sư.
Trần Phong không biết nàng đang tìm cái gì, hắn cũng không hỏi, mà hỏi một chuyện khác: "Tô tiểu thư có đi qua quảng trường không?"
"Chưa."
Trần Phong trực tiếp nói cho Ngân Tô quy tắc an toàn ở khu vực quảng trường: "Khu vực an toàn trên quảng trường có giới hạn thời gian sử dụng, mỗi lần có thể sử dụng nửa tiếng, lần tiếp theo sử dụng cần cách nhau 3 tiếng. Nhưng nếu quên xem thời gian, vượt quá thời gian còn nán lại ở khu vực an toàn sẽ bị n.ổ đ.ầ.u."
Trong lúc mệt mỏi, bỗng có một nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi, cho dù là có thể nhìn thấy thời gian trên lễ đường, vẫn sẽ có người sơ ý bỏ qua thời gian.
Những người chơi giờ đã biết việc n.ổ đ.ầ.u không phải do Ngân Tô bỏ t.h.u.ố.c, nhưng những học sinh kia ngã lăn ra không dậy nổi, chắc chắn là vì nàng bỏ t.h.u.ố.c gây ra.
"Ừm." Nàng không có ý định đi quảng trường nghỉ ngơi, nên quy tắc không có tác dụng gì với nàng.
Ngân Tô đã tìm k.i.ế.m được túi quần của lão sư, dường như đã s.ờ thấy được vật gì đó.
Trần Phong nhanh chóng thấy nàng lấy ra một thứ, "Chìa khóa?"
Là một chiếc chìa khóa rất bình thường, trên chìa khóa có khắc số 2.
Ngân Tô cầm lấy chìa khóa, vác theo ống thép đứng dậy, xoay người đi xuống lầu.
Trần Phong lúc này chọn đi theo sau, Ngân Tô nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc hắn, nhưng không nói gì.
Nhưng Trần Phong không ngờ ở dưới lầu lại có quái vật không phải người... lại còn hai con.
Cô học tỷ lúc này là bộ dạng người bình thường, bộ đồng phục màu đỏ sẫm tôn lên vẻ xinh xắn đáng yêu của nàng, nhưng mà nàng lại đang lơ lửng giữa không trung... NPC bình thường không làm được như vậy, chỉ có thể là NPC phi nhân loại.
Còn về con quái vật tóc kia... Vậy thì quá dễ nhận biết.
Trần Phong còn chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc của mình, đã nghe học tỷ đang lơ lửng trên không trung mở miệng: "Lâu như vậy?"
Trong giọng nói đầy oán khí là sự bất mãn.
Ngân Tô sắc mặt bình thường: "Lão sư thích chơi trốn tìm bịt mắt."
Trần Phong: "? ? ?"
Học tỷ: "..."
Cô học tỷ tràn đầy oán khí dồn ánh mắt lên người Trần Phong, hung hăng nham hiểm lên tiếng: "Ngươi mang hắn về cho ta ăn?"
Quái vật tóc cũng bắt đầu múa may, chỉ cần Ngân Tô gật đầu liền chuẩn bị mở tiệc.
Ngân Tô liếc nàng một cái: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ngươi nhìn xem ngươi béo thành cái dạng gì rồi."
Học tỷ: "..."
Thân hình nàng chuẩn như vậy, đâu có mập?
"Làm việc chính." Ngân Tô không quan tâm đến sự oán giận của học tỷ, "Hai người bạn học thân ái của ta đâu?"
"G.i.ế.t điê.n rồi." Đôi mắt ngập tràn oán đ.ộ.c của cô học tỷ vẫn nhìn chằm chằm Trần Phong, như thể đang dùng ánh mắt xẻ thịt hắn, "Gọi không quay lại được."
Hai học sinh NPC kia đã học được cách săn mồi từ Ngân Tô, một khi thả ra giống như cá mập lao vào bầy cá.
Ngân Tô: "..."
...
Ngân Tô hỏi lão sư về chỗ cất đề thi.
Nhưng mà nàng cần phải tìm được chìa khóa trước, mà chìa khóa lại rải rác trên người các lão sư khác nhau, chỉ khi thu thập đủ vài chiếc chìa khóa mới có thể lấy được đề thi.
Vì vậy, Ngân Tô thu thập tem lão sư khắp cả sân trường.
Trần Phong sợ hãi trước hành vi điê.n c.u.ồ.n.g này của nàng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, vẫn quyết định đi theo sau Ngân Tô.
Có điê.n một chút cũng không sao, chỉ cần NPC đ.á.n.h không lại nàng, chỗ của nàng chính là nơi an toàn nhất.
Trần Phong đứng cách không quá gần, cũng không tính là xa, còn Ngân Tô cũng không để ý hắn có đi theo hay không.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sắc trời dần tối, xung quanh lạ thường yên tĩnh, dường như nơi này đã không còn bất kỳ s.i.n.h m.ạ.n.g nào tồn tại.
Ngân Tô nhặt lên chiếc chìa khóa cuối cùng trên mặt đất, lau đi vết bẩn màu đỏ tươi trên đó.
Mấy lão sư này thỉnh thoảng lại xuất hiện, có người có chìa khóa, có người lại không.
Kẻ xui xẻo Ngân Tô cảm thấy nàng có lẽ đã giải quyết gần hết tất cả lão sư trong trường rồi...
Ngân Tô cầm bảy chiếc chìa khóa, đi về hướng nhà hành chính, bài thi đặt trong tủ sắt ở nhà hành chính.
Nhưng nàng không biết cái tủ sắt ở chỗ nào...
Thế là, khi Ngân Tô đang phá phách, bà chủ nhiệm đã bị kinh động, đột nhiên xuất hiện tại một phòng làm việc, âm u nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, "Cô đang làm gì?"
"Xoảng..." Trả lời bà chủ nhiệm là tiếng ống thép đập vào thủy tinh vỡ tan.
Còn kẻ cầm đầu thì vác hung khí lên vai, hướng về phía bà ta cười, "Chủ nhiệm, em có chút việc muốn thỉnh giáo cô."
Bà chủ nhiệm: "..."
Trần Phong rất tự giác đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, chỉ ló nửa người ra ngoài xem Ngân Tô và bà chủ nhiệm đang đ.á.n.h nhau ở bên kia.
Sức chiến đấu của bà chủ nhiệm mạnh hơn nhiều so với các lão sư khác, nhưng đấu pháp của Ngân Tô rất hung hãn, chính là kiểu xông lên mãnh liệt.
Bà chủ nhiệm mấy lần không tránh được, bị ống thép của nàng nện trúng, cứ như thể gọt xương xẻ t.h.ị.t, khiến Trần Phong chỉ thấy mà dạ dày khó chịu.
Bà chủ nhiệm dần bị đ.á.n.h cho mất sức kháng cự, bà ta giận dữ gầm lên một tiếng, đột ngột phá tan cánh cửa phía sau.
Từng người một các lão sư từ trong cửa bước ra.
Ngân Tô: "??" Sao lại gọi thêm người vậy?
Mấy lão sư kia nhìn chằm chằm Ngân Tô, đồng thời cất tiếng: "Học sinh bất kính sư trưởng nên bị loại bỏ."
Ngân Tô đưa tay lau một chút m.á.u trên mặt, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên sự hưng phấn: "Lão sư không bảo vệ học sinh cũng nên bị loại bỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận