Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 388: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (26) (length: 7770)

Nếu như người chơi ban đầu không đưa ra ý kiến bổ sung và dị nghị đối với các quy tắc trò chơi, bọn họ sẽ lợi dụng những sơ hở này để chiến thắng trò chơi và giành lấy phần thưởng Thắng Lợi phẩm.
Nhưng trước khi bắt đầu, nếu người chơi đưa ra dị nghị và làm cho những kẻ kia cảm thấy hợp lý, thì quy tắc sẽ có hiệu lực.
Lúc này Ân tiên sinh và Cát Sơn đều đã kết thúc trò chơi, vận may của họ khá tốt, đã thắng trò chơi.
"Thịnh tiểu thư đâu?"
Cát Sơn: "Ta thấy lúc trước nàng chạy từ lối đi nhỏ tới, vẫn chưa thấy nàng quay lại."
"Cô nương áo bào đen kia đâu?"
"Không biết." Cát Sơn thật sự không biết, lúc đó hắn thấy Thịnh Ánh Thu từ toa số 03 chạy đến, khi hắn quay đầu lại thì người áo đen kia đã biến mất không dấu vết.
Cát Sơn lẩm bẩm: "Nàng ta xuất quỷ nhập thần, cũng chẳng thấy giao lưu với ai... À đúng, nàng ta từng nói chuyện với Tô Lương Tâm ở toa số 01."
Ân tiên sinh lại không quá để ý: "Người chơi có bản lĩnh thường khá cá tính."
Đúng lúc hai người nói chuyện thì Thịnh Ánh Thu trở về.
Tóc đỏ của Thịnh Ánh Thu xõa tung xuống, rối bời phủ ở sau gáy, trên mặt không biết bị dính vết bẩn ở đâu, trông hơi chật vật.
"Thịnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Thịnh Ánh Thu ngồi phịch xuống, lại lần nữa vớt mái tóc đỏ tán loạn của mình lên rồi búi lại, "Không sao, con quỷ nhỏ kia thật khó dây dưa! Còn các người thì sao?"
"Chúng ta cũng không sao." Ân tiên sinh nhìn về phía sau toa, "Chúng ta đi phía sau xem thử nhé?"
"Đi thôi."
Ba người đi về phía sau.
Toa số 06 đã tụ tập các người chơi.
Mạch Tử ở toa số 06, pháp sư và Chu Nhiên ở toa số 07, Nhạc Bình và Hồ Giai ở toa số 08, hiếm khi thấy cả người chơi nam ở toa số 09 cũng xuất hiện.
Người ở toa 09 là một người câm, tuy có mặt ở đây nhưng vẫn đứng cách xa một chút, chỉ nghe chứ không chen vào nói.
Lúc này bọn họ tụ tập ở đây, hiển nhiên là trò chơi của mọi người đã kết thúc.
Trò chơi có thắng có thua.
Những người chơi thua trận có sắc mặt không được tốt lắm.
Hiện tại, việc mất đi khí quan vẫn chưa có gì bất thường đặc biệt.
Nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, việc mất đi khí quan khiến họ đến gần cái c·h·ế·t hơn những người chơi khác một bước.
"Chu Nhiên không sao chứ?"
Thịnh Ánh Thu cau mày nhìn Chu Nhiên đang gục trên chiếc bàn nhỏ, sắc mặt của nàng ta rất kém.
Chu Nhiên đầu tựa ngón tay, khẽ lắc, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ta không sao."
"Là như vầy." pháp sư chủ động nói: "Chúng tôi thử đưa vật phẩm màu xanh lam cho trưởng tàu."
Thịnh Ánh Thu cau mày càng chặt hơn, nhưng nàng không nói gì, chờ pháp sư nói tiếp.
"Chúng tôi phát hiện đưa vật phẩm màu xanh lam cho trưởng tàu, có thể hỏi hắn một câu hỏi." pháp sư không hề giấu giếm, nói thẳng: "Chúng tôi đã hỏi trưởng tàu câu hỏi Làm thế nào để xuống xe."
"Hắn nói sao?" Nhạc Bình truy hỏi.
"Trưởng tàu t·r·ả lời: trả giá đắt sẽ có thể xuống xe."
"Cái giá là gì?"
Pháp sư lắc đầu: "Đó là một câu hỏi khác."
Bọn họ chỉ có một cơ hội để đặt câu hỏi.
"Nhưng trưởng tàu sẽ nói dối..." Sau khi Phạm Tài c·h·ế·t thì điều quy tắc này xuất hiện, Mạch Tử nhớ rất rõ.
Pháp sư: "Thật hay giả còn cần tự mình chúng ta đi nghiệm chứng."
"Chuyện này để sau hãy thảo luận." Ân tiên sinh nói với bọn họ: "Mọi người hãy kể về trò chơi vừa rồi, chúng ta cùng tổng kết lại."
Pháp sư nhìn Ân tiên sinh, cũng không phản đối.
Mười phút sau, Ân tiên sinh nghe xong những gì người khác trình bày, rồi tổng kết: "Trò chơi này là quái vật đưa ra cách chơi, người chơi bổ sung quy tắc, quy tắc bổ sung càng nhiều thì phần thắng càng lớn."
"Không phải quy tắc nào chúng cũng chấp nhận, muốn quái vật tán thành quy tắc là rất khó."
"Cái này cần phải biết lừa gạt."
"Giờ cũng kết thúc rồi, nói những điều này cũng vô ích..."
"Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, cũng đâu nói là chỉ có một trò chơi." Thịnh Ánh Thu lạnh giọng nhắc nhở, "Mọi người tốt nhất vẫn nên cảnh giác một chút."
"... "
Cái trò chơi văn tự c·h·ế·t tiệt này thật đáng ghê t·ở·m!
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của Thịnh Ánh Thu là chính x·á·c, những con quái vật vô hình kia sẽ thay nhau tìm đến họ để chơi đùa.
Nhưng lần thứ hai người chơi có quyền cự tuyệt —— nhưng có phải trực tiếp cự tuyệt hay không, nếu trực tiếp cự tuyệt sẽ chọc giận quái vật, khiến chúng cưỡng ép mở trò chơi.
Ngươi phải dùng lý do hợp lý thuyết phục quái vật chủ động từ bỏ.
Như vậy, có thể so sánh quái vật giống như một NPC phát nhiệm vụ, chỉ khi nào nó chủ động không công bố nhiệm vụ, người chơi mới có thể không phải chấp nhận nhiệm vụ.
...
...
Quái vật ở chỗ Ngân Tô lại rất an phận, căn bản không dám tìm Ngân Tô chơi trò chơi, lại càng không muốn Ngân Tô tìm chúng để chơi.
Ngân Tô cũng không đi gây sự với chúng, nằm ở chỗ mình ngồi xuống ngủ.
"Các vị hành kh·á·c·h buổi trưa tốt lành, nhà ăn đã chuẩn bị xong bữa trưa cho mọi người, mời quý kh·á·c·h đến nhà ăn dùng bữa."
Nằm trên ghế, Ngân Tô thản nhiên mở mắt, nhìn về phía loa phát thanh trên trần nhà.
Đã giữa trưa rồi sao?
Tuy trưởng tàu nói không đi nhà ăn thì cũng không sao, nhưng Ngân Tô không quá tin tưởng hắn, nên cô vẫn quyết định đi xem thử.
Tiểu Thuần và hai bóng đen kia sau khi nghe thấy tiếng phát thanh, ngay lập tức hành động.
"Sao lại chạy nhanh vậy?"
Ngân Tô tóm lấy Liễu Nhân, vì b·ị· th·ư·ơ·n·g nên Tiểu Thuần chậm hơn một bước.
Sắc mặt Tiểu Thuần hơi gấp: "Đi trễ cơm trưa sẽ rất đắt."
"? ?" Đi sớm hơn một chút sẽ có chút t·i·ệ·n nghi sao? Còn có chuyện tốt này nữa? "Nhất định phải đi xem thử."
Ngân Tô không nhìn thấy người chơi, nhưng quái vật hành khách từ các toa xe khác quả nhiên đều đang hướng về nhà ăn, nhìn bộ dạng bọn họ có chút vội vàng.
Ngân Tô để quái tóc mở đường, rất nhanh liền tới nhà ăn.
Trong nhà ăn đã có không ít quái vật hành khách, bọn họ đang xếp hàng ở quầy thức ăn, còn rất có trật tự.
Ngân Tô cẩn t·h·ậ·n nghĩ một hồi, nhà ăn chỉ có quy tắc không được mang thức ăn từ ngoài vào, không phát hiện có quy tắc nào khác.
Vì vậy, Ngân Tô trực tiếp đi đến trước hàng.
Cô chọc chọc vào vị hành khách quái vật xếp hàng thứ ba, lễ phép nói: "Bạn ơi, cho chen ngang xíu."
Hành khách quái vật là một tên Carnival hình thù kỳ quái, hắn vừa trợn mắt vừa quát lớn bằng giọng thô kệch: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc ta không có tố chất."
Ngân Tô cầm ống thép chống lên eo hắn, trực tiếp đâm vào trong khoảng 0,5cm.
Hành khách quái vật còn chưa kịp phản ứng, bên hông đã nhói đau.
Hắn kinh ngạc nhìn Ngân Tô, sau đó lại cứng đờ cúi đầu nhìn eo mình đang chảy m·á·u.
"Ta còn có thể vô ý thức hơn nữa." Ngân Tô mỉm cười: "Muốn thử xem không?"
Ống thép đâm vào thân thể, giống như một cây băng tinh, không ngừng tỏa ra hơi lạnh.
Cảm giác đau đớn và lạnh giá đan xen khiến hành khách quái vật sinh ra sợ hãi.
Cô gái trước mặt nhỏ nhắn hơn hắn một vòng, rõ ràng mình một ngón tay có thể b·ó·p c·h·ế·t cô như bóp một con kiến, nhưng lúc này toàn thân cô lại có một loại khí tràng không thể vượt qua.
Cô ta thật sự sẽ đ·â·m c·h·ế·t mình!
Nhận ra điều này, hành khách quái vật trong lòng r·u·n lên, mông vặn về sau, trong một biển ánh mắt oán giận ngạnh sinh gạt ra một khoảng trống.
Ngân Tô lại không hài lòng: "Ngươi ra cuối hàng đi."
"Vì cái gì?" Hành khách quái vật chỉ vào chỗ trống: "Chỗ này không phải có chỗ đứng sao!"
"Bởi vì ta có đạo đức."
Ngân Tô cẩn t·h·ậ·n tìm hiểu quy tắc ngầm, không được phép chen ngang. Nên mới dùng một lỗi bug nhỏ, tự nguyện đổi vị trí chắc là không coi là chen ngang đi!
"Ngươi tiếp tục nói chuyện phiếm với ta, thì đội đằng sau sẽ càng ngày càng dài đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận