Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1136: Hiện thực bị ép chuyển chức (length: 8256)

Ván này tranh đấu kết quả đã rõ ràng.
Còn lại hai người kia đã chết một người, bắt sống một người.
Khang Mại hạ cửa kính xe xuống, có người kéo người kia xách đến bên ngoài xe, "Lão bản."
Khang Mại nhìn ngó bên ngoài xe, hỏi: "đuổi theo chúng ta làm gì?"
Gương mặt người kia có vết bỏng, một mắt không mở ra được, hắn dùng con mắt lành còn lại liếc nhìn Khang Mại, cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Khang Mại cũng không hỏi nữa, phất tay.
Người kia bị kéo đến một bên, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi rủa vang lên liên tục.
Rất nhanh, có người đi trở về, đứng ngoài xe: "Lão bản, khai rồi. Bọn họ là người Huỳnh Hoặc tinh, nhận đơn giết Tạ Vũ Tướng. Tạ Vũ Tướng chạy thoát, sau đó thấy xe lão bản từ bên trong ra, bọn họ không biết vì sao cho rằng Tạ Vũ Tướng trốn trên xe của lão bản."
Khang Mại: "..."
Hắn cố ý đổi chỗ đi ra, thế mà vẫn bị để ý tới?
Mà lại Tạ Vũ Tướng sao có thể ở trong xe hắn... Hắn lúc đó còn cách chỗ đám người kia đánh nhau một đoạn xa! !
Khang Mại liếc mắt nhìn Ngân Tô bên cạnh đang thản nhiên, trong lòng hiểu ra — đúng là xui xẻo.
Tô tiểu thư thật là may mắn.
Khang Mại đóng cửa kính xe, khởi động xe, quay đầu rời đi.
Những chuyện còn lại người của hắn sẽ giải quyết.
Khang Mại chủ động nói với Ngân Tô: "Huỳnh Hoặc tinh là một c·ô·ng hội, dùng tiền xóa tai ương, mua mạng bán mạng, chỉ cần có tiền là làm hết, việc gì cũng nhận. Bọn họ nhận việc có một quy tắc ngầm, đó là ba không hỏi, không hỏi thân phận của chủ, không hỏi lý do, không hỏi thiện ác. Cho nên khẳng định không hỏi ra được là ai muốn g·i·ế·t Tạ Vũ Tướng, cũng như vì sao lại muốn g·i·ế·t nàng."
Khang Mại ngập ngừng một chút, táo bạo suy đoán: "Cô nói xem, có phải là ác mộng giáng lâm kẻ đã mua sát thủ để giết người không?"
"Cũng không loại trừ khả năng này." Ngân Tô nhớ lại con cá mới bắt được, nụ cười dần dần biến thái: "A! May mắn bắt được một người bạn ác mộng giáng lâm, có lẽ hắn sẽ cho chúng ta giải đáp được thắc mắc. Đi thôi, ta không thể chờ được muốn tâm sự với bạn mới rồi."
Khang Mại có thân hình cao lớn, cường tráng run lên.
Cũng may là mình chọn phe sớm, chứ không là đại lão địch rồi.
...
...
Ngụy Lang tỉnh dậy phát hiện mình nằm dưới đất, toàn thân đau nhức, đầu từng đợt âm ỉ nhức, cảm giác như có người dùng tay đấm đá lên người hắn mấy tiếng đồng hồ.
Khó chịu.
Đau khổ.
Một hồi lâu sau, Ngụy Lang mới có thể động đậy, hắn đang nằm trong căn phòng mờ tối, ngoài hắn ra thì không có gì khác.
Hắn đã hôn mê bao lâu rồi?
Sau cùng đã xảy ra chuyện gì...
Đúng, hắn bị một cái gì đó bọc lấy, rất nhanh sau đó liền mất ý thức... Rồi sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy Lang còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì đã cảm thấy toàn thân lạnh run, hắn cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình đã đổi một bộ quần áo kiểu dáng giống đồng phục bệnh nhân.
Hắn tìm kiếm khắp người một lượt, không thấy có vật gì.
Ai bắt hắn?
Hay là hắn bị lộ rồi?
Kỹ năng thiên phú...
Dường như cũng không dùng được.
Nơi này có thể phong bế kỹ năng thiên phú.
Trong đầu Ngụy Lang rối như tơ vò, ép buộc bản thân bình tĩnh quan sát kỹ càng bốn phía, gian phòng này không giống địa bàn của cục 03.
Chứng tỏ có lẽ mình chưa bị lộ, mà là bị người khác bắt.
Trong tình huống lúc đó, ai sẽ nhân lúc hỗn loạn bắt hắn?
Ngụy Lang chống tay đứng dậy, bắt đầu tìm tòi gian phòng, muốn tìm xem có chỗ nào đi ra hay không.
Nhưng tìm tòi một vòng, đến cái cửa cũng không thấy.
Ngay lúc Ngụy Lang khoanh tay suy tư thì đột nhiên sau lưng hắn có tiếng động, nơi mà hắn đã tìm một lượt không hề thấy cửa lúc nãy lại đang từ từ mở ra, ánh sáng từ ngoài cửa tràn vào.
Ngụy Lang nhìn chằm chằm cánh cửa đột ngột xuất hiện mà không nhúc nhích.
Ngoài cửa không có ai.
Sau một phút giằng co, bên ngoài im ắng không hề có ai xuất hiện, cuối cùng Ngụy Lang vẫn nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Hắn bước ra khỏi cánh cửa kia thì cảm thấy kỹ năng thiên phú đã có thể dùng được.
Nhưng ngoài cửa là một hành lang, không một bóng người, im lặng không một tiếng động, ngay cả cánh cửa kia cũng đóng lại sau khi hắn đi ra, hòa lẫn với bức tường.
Toàn bộ hành lang không có bất cứ cửa hoặc vật phẩm nào.
Ngụy Lang chỉ có thể đề cao cảnh giác quan sát xung quanh.
Bên phải là đường cụt, chỉ có thể đi về bên trái.
Ngụy Lang đi dọc hành lang không có gì trong khoảng một phút thì thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa này nằm ở cuối hành lang, hắn hoặc là đẩy cửa đi vào, hoặc là quay ngược lại... Thế nhưng phía sau cũng là đường chết.
Ngụy Lang do dự một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cánh cửa kia ra.
Bên trong cánh cửa không có gì nguy hiểm, chỉ có một cái bàn dài, đối diện bàn dài có một cô nữ sinh đang mỉm cười nhìn hắn.
"..."
Ngụy Lang có chút nghi ngờ mình đi vào phó bản.
Nhưng trên bảng thông tin cá nhân không hề có nhắc nhở phó bản.
"Ngụy tiên sinh." Nữ sinh cười nói, "Mời ngồi."
Ngụy Lang nhìn không ra thực lực của nữ sinh, cũng không nhận ra nàng, cảnh giác hỏi: "Cô là ai?"
"Ta là lão bản mới của ngươi nha."
"? ? ?"
Đang nói cái gì vậy?
Ngụy Lang lúc này còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ muốn nhanh chóng làm rõ xem mình đang ở đâu, người nữ sinh đối diện là ai.
Đối diện tạm thời chưa lộ ra ác ý và ý công kích, Ngụy Lang chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
"Cô bắt ta đến đây?"
"Đừng nói là bắt nha, đây là mời." Nữ sinh nở nụ cười trên môi, ngữ điệu ôn hòa.
Khóe miệng Ngụy Lang không kìm được có chút run rẩy, "Vị... Nữ sĩ này, lời mời của cô là khiến k·h·á·c·h hôn mê bất tỉnh à?"
Ngữ văn của cô ai dạy vậy! !
Nữ sinh hơi thở dài, "Ai... Đây là vì muốn tốt cho ngươi thôi."
Ngụy Lang: "..."
Hôn mê mà cũng là vì tốt cho hắn?
Vậy thì hắn phải cảm ơn sao?
"Anh đừng có đứng đó, mau ngồi xuống đi." Ngân Tô chỉ vào vị trí đối diện, "Dù sao anh cũng có trốn thoát được đâu."
Ngụy Lang cảm thấy sống lưng không khỏi lạnh toát, trong giọng điệu ôn hòa kia mang theo ý lạnh khó nói rõ.
Ngụy Lang nắm chặt hai tay, vượt qua ranh giới cánh cửa, xác định trong phòng không có cái gì nguy hiểm khác, lúc này mới đối diện ánh mắt với nữ sinh.
Một giây sau, sắc mặt Ngụy Lang thay đổi, ôm đầu lui lại hai bước, khóe mắt từ từ trào máu ra.
Trong đầu ong ong một mảnh, đau đớn càn quét khắp cơ thể.
Cái này giống như bị phản phệ, nhưng lại không giống lắm.
Bởi vì hắn cảm giác được ngoài lực lượng của bản thân thì còn có một luồng sức mạnh không thuộc về mình, mà lại không có cách nào chống lại.
Trong tiếng ong ong, Ngụy Lang nghe thấy tiếng cười khẽ, như đang chế giễu hắn không biết lượng sức.
Ngân Tô yếu ớt thở dài: "Ngụy tiên sinh, xem ra anh không nghe lời tôi rồi, tôi nói tôi là lão bản mới của anh mà, sao anh có thể bấ·t ·kí·n·h với lão bản vậy?"
Trong lòng Ngụy Lang chấn động, cuối cùng đã lưu tâm ba chữ 'Lão bản mới' này vào trong đầu.
Sao có thể...
Ngụy Lang chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, cẩn thận cảm ứng một lượt, không phát hiện ra mình có dấu hiệu bị khống chế.
Thế nhưng mà lúc nãy rõ ràng là bị phản phệ...
"Anh xem cánh tay của anh đi."
Đối phương tựa hồ biết hắn đang nghi ngờ điều gì, tốt bụng nhắc nhở hắn.
Ngụy Lang vô thức lật ống tay áo của bộ đồng phục bệnh nhân mà không biết ai đã thay cho hắn, bên phải không có gì, hắn lật sang bên trái thì nhanh chóng thấy một hình xăm tròn dạng con dấu.
Trên con dấu có vài chữ nhỏ - Xưởng đồng nhân.
Xưởng đồng nhân?
Ngân Tô cười khẽ nhìn hắn, "Tôi đã giúp anh xin nghỉ việc ở công ty cũ của anh rồi, hiện tại anh chính thức nhập chức vào xưởng đồng nhân của chúng tôi, là thành viên trong gia đình Đình của chúng ta, chúc mừng anh nha Ngụy tiên sinh."
"!!!"
Ngụy Lang kinh hãi.
Ngụy Lang không hiểu gì cả.
Công ty cũ = Ác mộng giáng lâm.
Xin thôi việc + Nhập chức = đổi phe.
Người phụ nữ này trong lúc hắn hôn mê đã ép hắn đổi tổ chức! !
Là hắn điên rồi hay là thế giới này điên rồi?
Không phải... Rốt cuộc làm sao mà cô ta làm được vậy?!
— Chào mừng đến lãnh địa của ta — Ngụy Lang: Cầu vote tháng, nhìn tôi chuyển nghề online đây này!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận