Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 809: Đồng nhân nhà máy (27) (length: 7601)

Đương nhiên không ai muốn hy sinh vì nhà máy làm kính cả.
Làm việc phải đáng ngưỡng mộ, sinh mệnh phải có giá trị hơn.
Thế là các công nhân rất hiểu ý nhau quay đầu đi, tiếp tục làm việc, không còn phản ứng bên này.
NPC tức giận đến gầm lớn: "Á ồ! Ồ ồ..."
Nhìn thấy cái dụng cụ đựng nước đồng nóng càng lúc càng gần, sự phẫn nộ trong đáy mắt NPC cuối cùng cũng chuyển thành sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy.
Khi Ngân Tô sắp đổ nước đồng vào thì nỗi sợ hãi trong mắt NPC gần như sắp tràn ra, hắn chật vật gật đầu lia lịa, trong cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ biểu đạt một ý tứ.
Ngân Tô hạ nước đồng xuống, ra hiệu Tiểu Đệ thả miệng hắn ra.
"Ta nói, ta nói, ta nói mà..."
Ngân Tô ngồi trở lại ghế, "Sớm vậy có phải tốt không, đừng ép ta chứ."
"..."
NPC hối hận muốn chết, vừa nãy sao mình lại muốn tiện miệng đáp lời làm gì!
"Nói đi."
"Nhà máy... nhân viên bình thường của nhà máy không biết quá trình chế tạo cụ thể đâu, mọi người chỉ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, cuối cùng sẽ chế tạo ra được con rối đồng hoàn chỉnh."
Ngân Tô bật cười thành tiếng, "Ngươi đang đùa ta chắc?"
"Không, không có!" NPC lập tức phủ nhận: "Mặc dù nhân viên bình thường không biết quá trình chế tạo cụ thể, nhưng mà trong tay chủ nhiệm có quy trình chế tạo đầy đủ."
"..."
Quả nhiên, vẫn là phải tìm đến chủ nhiệm.
"Thật sự chỉ có chủ nhiệm biết thôi, ta không lừa ngươi đâu." NPC nghĩ Ngân Tô không tin, lại nhắc lại một lần.
"Ừ, ta tin ngươi."
"..." NPC rũ mắt xuống, che giấu sự vặn vẹo ngoan độc trong đáy mắt, nhỏ giọng hỏi với thái độ hèn mọn: "Vậy ngươi có thể thả ta đi không?"
"Đương nhiên..." Ngân Tô khi NPC vừa ngước đầu lên nhìn mình, cô cố gắng che giấu sự độc ác đang ẩn sâu bên trong, niềm vui sướng còn chưa kịp biểu lộ ra, cô đã lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, "Không thể."
Mặt của NPC lập tức trở nên đờ đẫn.
"Tài liệu của ta hỏng rồi, thì lấy ngươi bù vào vậy."
Xưởng tài liệu chỉ có hai ngày để xin, bây giờ đã hết thời gian, nên chỉ có thể tự mình tìm "tài liệu".
...
...
Ngân Tô đi ra từ xưởng sản xuất, gặp Ninh Phồn và những người khác.
Bốn người Ninh Phồn đều có mặt, còn có Liễu Nhạn Đến cùng mấy người chơi khác nữa, bọn họ chạy vội từ một phía, trông vô cùng thảm hại.
Ngân Tô rất nhanh đã hiểu tại sao bọn họ chạy.
Phía sau họ là cả chục con rối đồng đang đuổi theo.
"Trời ạ! Đây là đi nhập hàng hả?" Ngân Tô than thở, còn có tâm trạng cảm thán: "Nhiều rối đồng thật đấy."
Ngân Tô xoay người bỏ chạy, cũng không quên kéo theo Tiểu Đệ đang khiêng bao tài liệu.
Hai tên Tiểu Đệ nghi hoặc, "Rối đồng?"
Một lát sau, sắc mặt họ hơi biến đổi, "Rối, rối đồng sống!"
Giây sau họ bị người của Ninh Phồn tông trúng, cả người lảo đảo mấy vòng, kịp định thần thì vội vàng quay người chạy trốn.
Ghê tởm!!
Đại ma vương vậy mà tự mình bỏ chạy!!
...
...
Tiếng bước chân dày đặc không ngừng đến gần rồi lại rời xa, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng dừng hẳn.
Mấy người đang nín thở lúc này mới dám thở ra.
"Phù ——"
"Tê, đau quá..."
"Xoạt!"
Một loạt ngọn lửa được thắp lên.
Đây là một gian phòng chứa đồ không lớn, cộng thêm Ngân Tô và hai Tiểu Đệ của cô nữa thì có tới 12 người chen chúc bên trong, thực sự có chút chật chội.
Ánh mắt Liễu Nhạn Đến lướt qua mọi người, "Mọi người không sao chứ?"
"Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao."
"Tôi không sao."
"Tôi cũng không sao."
"Vậy thì nghỉ ngơi ở đây một chút đã." Chỗ này cách ký túc xá của họ quá xa, ra ngoài còn có thể gặp phải rối đồng.
Ngân Tô ném hai Tiểu Đệ ra ngoài, hai người không tình nguyện cho lắm nhưng đáng tiếc vẫn bị Ngân Tô ném đi.
"Mọi người làm cái gì thế?" Ngân Tô tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi: "Sao lại chiêu dụ nhiều rối đồng như vậy?"
Thẩm Thập Cửu "hại" một tiếng, nhanh nhảu nói: "Đại lão, cô không biết đâu, phó bản này im lặng đến cỡ nào..."
Thẩm Thập Cửu thao thao bất tuyệt kể lại.
Buổi trưa họ nghĩ cách lấy được hai thẻ làm việc của chủ quản, đồng thời làm rõ quá trình chế tạo rối đồng, vì thế buổi tối họ liền muốn thử một lần.
"Ai ngờ rằng, điều kiện vào xưởng không hề đơn giản chút nào." Thẩm Thập Cửu vừa nói vừa phấn khích khoa tay múa chân.
Vào xưởng cần đúng thẻ làm việc, nhưng thẻ làm việc lại không thể cầm của người khác, nên họ đã nghĩ đến chủ quản.
Thẻ làm việc của chủ quản thì có thể vào, nhưng mà...
Họ đưa ra thẻ lúc đang không có ca làm việc.
Không vào xưởng trong giờ làm, sẽ bị rối đồng truy đuổi.
So sánh một chút thì đêm nay nhóm Ninh Phồn đang làm ca đêm, dùng thẻ làm việc của chủ quản vào xưởng là đúng.
Nhưng những người chơi không có ca đêm vào xưởng thì là sai lầm.
Tiếp theo đó là cảnh bị rối đồng đuổi giết.
"Cô nói ai mà ngờ tới được cơ chứ!" Thẩm Thập Cửu thở dài, "Thật sự là xui tám đời, đây là cho người ta vượt phó bản à?"
Ngân Tô thương cảm và đồng tình với cậu bạn: "Thật là xui xẻo."
Ngân Tô thầm thấy may mắn vì mình là một người biết nghe lời khuyên.
Tối qua nếu cô không nghe lời khuyên của các tiểu đệ mà trực tiếp đi, chắc chắn cô cũng bị rối đồng đuổi... Không đúng, cô không có đi, mà vẫn bị rối đồng đuổi tới tận cửa cơ mà!
Ghê tởm!
Sau khi Thẩm Thập Cửu kể xong chuyện họ gặp phải, thì bắt đầu tò mò về Ngân Tô: "Đại lão, ban nãy sao cô lại ở đó thế?"
Vị trí của cô là ở xưởng sản xuất... Sao cô lại ở đó được?
Ngân Tô không hề để tâm đáp: "Ở xưởng sản xuất thì có thể làm gì chứ, chẳng lẽ lại hẹn hò với rối đồng chắc."
"..."
Xưởng sản xuất...
Mọi người lập tức nghĩ đến quy trình chế tạo rối đồng.
"Cô... Cô đã đi được hai bước rồi à?" Liễu Nhạn Đến có chút kinh ngạc.
"Hả, chưa đâu." Ngân Tô thở dài một tiếng, "Tôi bây giờ đang trắng tay."
"..."
Vài chữ ngắn gọn đã chứa một tin tức khổng lồ.
Cô đã tiến hành chế tạo rối đồng, nhưng vì một nguyên nhân nào đó đã thất bại.
Trong không gian mờ ảo, ánh lửa đang chập chờn nhảy múa là nguồn sáng duy nhất, vẻ mặt kinh ngạc của mọi người ẩn hiện theo ánh sáng nhấp nháy.
Họ còn chưa bắt đầu đâu mà...
Liễu Nhạn Đến hít một hơi, hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Vậy, lý do gì khiến cô chế tạo thất bại?"
"Mọi người muốn biết hả?"
"...Có thể chứ?"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho các người biết chứ." Những gì bọn họ vừa nói có lẽ còn không đủ để trao đổi với manh mối này.
"Sao lại không nói cho chúng tôi biết? Chẳng phải bây giờ chúng ta đang cùng chung số phận sao?"
Ngân Tô nhìn về phía người vừa nói, trông có vẻ là người chơi mới.
Hắn đối diện với ánh mắt của Ngân Tô, lông mày giật giật mấy cái, trong lòng sinh ra từng tia lạnh lẽo.
Đây là một cảm giác sợ hãi.
Tựa như khi đối mặt với đám NPC vậy.
Ngân Tô cũng không giận, ngược lại còn cười trả lời hắn: "Bởi vì tôi không có đạo đức đó thôi."
Vừa nghe xong câu này, người chơi mới có chút đỏ mặt, cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.
Liễu Nhạn Đến thì lại rất hiểu chuyện: "Vậy cô Chu ra giá đi?"
Ngân Tô giơ tay lên, năm ngón tay mở ra lắc lư trong không trung, "50."
500 nghìn...
Một người thì có vẻ hơi nhiều, nhưng mọi người góp vào một chút, một người cũng không tốn bao nhiêu.
"Góp vào một chút?" Liễu Nhạn Đến dứt khoát hỏi Ninh Phồn.
"Được."
Lần trước manh mối của Thái Kỳ Văn có giá 50 nghìn, Liễu Nhạn Đến cũng đã chia sẻ với bọn họ, cho nên lần này Ninh Phồn cũng rất hào phóng.
Ngân Tô nhanh chóng nhận được điểm tích lũy mà Ninh Phồn chuyển cho, khóe môi cô cong lên cười, "Quy trình chế tạo chính xác ở chỗ chủ nhiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận