Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 209: Hiện thực xe buýt lái xe (length: 8353)

Hành khách lập tức run rẩy xúc tu của hắn, mấy đồng tiền vàng leng keng rơi trên ghế ngồi, "Ta... ta có nhiều như vậy."
Tóc quái lập tức quấn lấy, chân chó giống như đang tiến gần đến lòng bàn tay Ngân Tô.
Ngân Tô nhíu mày, thứ này không giống đồng tiền vàng của nàng... Mặc dù màu sắc không khác gì nhau, nhưng chất liệu và cảm giác lại không giống.
Đồng tiền vàng của nàng nặng hơn, còn những đồng này rất nhẹ, hoa văn trên mặt cũng không giống.
Một mặt của những đồng tiền vàng này là những đường cong gai góc xen lẫn tạo thành chữ Cấm, mặt còn lại là số, có 10, 50, 100, lớn nhất là 1000.
Thứ này rất giống tiền tệ.
Ngân Tô cầm những đồng tiền vàng này không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào, cũng không biết cụ thể dùng làm gì.
"Thích không?" Ngân Tô đưa một đồng cho tóc quái.
Tóc quái không thèm nhìn, đối với mấy hành khách ở cuối xe lại càng thấy hứng thú, thúc giục nàng tiếp tục giết, nó vẫn chưa ăn no.
"Ngươi đây là tiền giả?" Ngân Tô nhìn chằm chằm xúc tu quái, mặt lộ vẻ hung dữ: "Ngươi dám lừa ta?"
Mấy xúc tu của xúc tu quái đều vung vẩy: "Không, không phải, đây là Cấm kỵ tệ thật, không phải giả, ta không dám lừa ngươi."
Cấm kỵ tệ?
"Vậy đồng tiền vàng của ta là cái gì? Khác với ngươi ở chỗ nào?"
"Là đồng tiền vàng ạ." Xúc tu quái nhìn ánh mắt Ngân Tô càng thêm sợ hãi, yếu ớt đáp: "Một đồng tiền vàng có thể đổi được một triệu Cấm kỵ tệ."
"..." Hả! Đồng tiền vàng đáng giá như vậy cơ à! "Các ngươi ngồi xe hết bao nhiêu Cấm kỵ tệ?"
"100..."
"..."
Thu quái vật 100, thu người chơi một triệu?
Công bằng ở đâu ra vậy? Chỉ công bằng tại con số 100 thôi à, không tính đơn vị là sao?
Ngân Tô hùng hổ thu lại những đồng tiền vàng kia, nhìn về phía mấy hành khách vẫn chưa trả tiền, giọng điệu càng thêm hung dữ: "Còn các ngươi nữa? Nhìn ta làm gì? Đưa hết ra đây..."
Trước mặc kệ cái thứ này dùng để làm gì, cứ đoạt được rồi tính sau.
Mỗi hành khách đều bị bắt phải giao đủ "tiền vé", Ngân Tô lật mặt trong nháy mắt, "Các vị hành khách thân mến, xin thắt chặt dây an toàn, ngồi vững và giữ chặt tay vịn, chúng ta xuất phát thôi."
Ngân Tô đi về phía buồng lái, vừa ngồi xuống thì trước mặt liền hiện lên thông báo nhắc nhở "Vui lòng cắm thẻ nhân viên".
Bảng điều khiển có một khe cắm thẻ, Ngân Tô cắm thẻ nhân viên vào, xe buýt tự động khởi động, sương mù phía trước tản ra, lộ ra một con đường vừa đủ cho xe buýt đi qua.
Lúc nàng còn là hành khách, dù nhìn theo hướng nào cũng đều là sương mù dày đặc.
Con đường này hẳn là chỉ có tài xế mới nhìn thấy.
Cuối cùng Ngân Tô cũng hoàn thành tâm nguyện ban đầu, lái xe buýt, nàng sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, sau khi làm quen một chút với buồng lái, liền đạp mạnh chân ga, xe buýt "vút" một cái phóng ra ngoài.
Chiếc xe này không cần nàng điều khiển hướng đi, chỉ cần nhấn ga và phanh.
Khi có hành khách lên xuống xe sẽ có nhắc nhở, chỉ cần dừng xe ở trạm xe buýt, mở cửa xe là được.
"Mọi người đừng im lặng như vậy nha, yên tĩnh thế này làm ta sợ lắm đó." Ngân Tô nhìn đám hành khách đang trốn ở cuối xe qua gương chiếu hậu, vừa cười vừa nói: "Mọi người năng động lên đi, nói chuyện đi chứ."
Hành khách: "..." Sao bọn họ vẫn chưa tới trạm dừng! !
Các hành khách đều nhanh chóng co lại thành một cục, không chịu nói chuyện.
Ngân Tô bèn đề nghị: "Vậy các ngươi hát cho ta nghe đi."
Hành khách: "..."
...
Xe buýt từ trong sương mù lao ra, sắp đụng phải nhà chờ xe thì bất ngờ phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đất tạo thành tiếng chói tai.
Mấy người đứng trước nhà chờ xe giật mình, bọn họ nhìn cánh cửa xe mở ra, một con quái vật từ bên trong điên cuồng lao ra, nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc.
Còn trong xe, nơi phát ra ánh sáng đỏ quạch, thì lũ quỷ đang nhảy múa lung tung, vừa nhảy vừa hát, nhìn rất náo nhiệt.
Bọn quái vật cũng không muốn nhảy, nhưng cái kẻ bị bệnh thần kinh kia ép bọn nó phải nhảy múa ca hát, để nó giải khuây bằng các tiết mục biểu diễn... Ô ô ô... Bọn họ chỉ là đi xe thôi mà, tại sao lại phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy chứ.
Mấy người ở nhà chờ xe bị kinh hãi, nửa ngày không nhúc nhích.
Đến khi loa của xe buýt phát ra tiếng thúc giục, người đàn ông dẫn đầu mới ngập ngừng một lát rồi vẫy gọi mọi người cùng lên xe.
Trong buồng lái không phải là người lái xe như trong ấn tượng của anh ta, mà là một cô gái trẻ, khoác áo khoác đen, tay trái tùy tiện gác lên vô lăng, ngồi rất tùy ý.
Cô gái trẻ cong mắt cười một tiếng, giọng trong trẻo vang lên: "Chào buổi tối các hành khách, hoan nghênh lên chuyến xe buýt số 1444."
Người đàn ông: "..." Tài xế xe buýt đổi phong cách rồi sao?
Người đàn ông nhìn đám quái vật nhảy múa gầm rú trong xe, cẩn thận ném mấy đồng tiền vàng vào ống đựng tiền, phía sau anh ta, mọi người lần lượt lên xe, không ai dám đi về phía sau cả.
Ngân Tô nhìn thấy mấy đồng tiền vàng đó đều có chữ Cấm, còn mệnh giá bao nhiêu thì không nhìn rõ.
"Hàn ca, chuyện này bình thường sao?"
Hàn ca hít một hơi, hạ giọng nói: "... Không bình thường cho lắm."
Người lái xe không bình thường, mấy con quái vật kêu gào thảm thiết cũng không bình thường, cả chiếc xe buýt đều toát lên vẻ kỳ quái.
Trong tình huống bình thường, những con quái vật này đều sẽ ngồi yên ở chỗ của mình, sau khi cửa xe đóng lại, dù không thể trực tiếp tấn công bọn họ, nhưng chúng sẽ tìm cách dụ dỗ bọn họ phạm quy.
Nếu muốn đảm bảo an toàn, thì nhất định phải ngồi tại chỗ, không được trả lời bất kỳ con quái vật nào, tốt nhất là không nhìn, không nghe, không để ý.
Ngân Tô nhìn họ mấy cái, chủ động lên tiếng: "Các ngươi là người chơi à?"
Hàn ca chần chừ hỏi: "Ngươi... cũng là người chơi?" Nhìn thế nào cô ấy cũng không giống NPC.
"Ui da, bị anh nhìn ra rồi." Ngân Tô cười một tiếng, giơ tay đóng cửa xe, giống như chủ nhà chào đón khách tự nhiên: "Cứ tự nhiên ngồi, đừng khách sáo."
"..."
Mấy người chơi trong lòng kinh hãi, liếc nhìn nhau, lái xe sao lại là người chơi được?
Đám quái vật nhảy múa lung tung ở phía sau xe, không ai dám đi về phía sau cả, bọn họ cẩn thận tụ lại ngồi ở những hàng ghế phía trước.
"Cô là người chơi? Sao cô lái được xe buýt?" Hàn ca ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cẩn thận nói chuyện với Ngân Tô.
"Kiêm chức."
"..."
Trò chơi còn có thể cho người chơi kiêm chức à? Chưa từng nghe thấy bao giờ!
"Các anh chị đi đánh phó bản à?" Mục đích của mấy người chơi này là một nơi gọi là "Thôn quan tài thi", nhìn bọn họ cũng không phải là người chơi mới, nơi đó có thể dùng đồng tiền vàng để mở phó bản, chắc hẳn là những phó bản đã được nâng cấp lên 2S.
"Ừm." Đối phương đã lái cả xe buýt rồi, Hàn ca cũng không giấu giếm gì.
"Các anh chị là người của bang hội à?"
"..." Hàn ca tiếp tục ừm một tiếng.
Có thể đi đánh phó bản 2S, vậy chắc chắn là bang hội rồi! Chủ yếu là phó bản cố định vẫn chưa đến thời gian mở cửa, những người chơi khác không vào được, chỉ có những bang hội có chìa khóa vàng mới có thể đi vào.
"Cái mà vừa nãy cô ném vào là cái gì thế?"
"Cấm kỵ tệ, vé vào phó bản cố định." Hàn ca nói: "Trong thương thành có bán."
"..." Cái loại bán 10.000 điểm tích lũy à? Có tiền vàng rồi vẫn phải mua vé vào cửa... Cũng đúng, tiền vàng chỉ có thể mở phó bản, còn việc vào được hay không thì không liên quan gì đến nó cả.
Ngân Tô giống như đứa bé tò mò, hỏi một tràng câu hỏi, nhưng đều là những vấn đề cơ bản, không liên quan đến chuyện riêng tư và bí mật, Hàn ca thấy nàng là người lái xe, nên cũng nhất nhất trả lời.
Những con quái vật còn lại chen nhau xuống xe ở mấy trạm dừng, cuối cùng trên xe chỉ còn lại mấy người chơi kia.
Mục đích của họ không giống Ngân Tô, nhưng Ngân Tô vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp đưa bọn họ đến nơi.
Sau khi hết chuyến, mấy người chơi thở phào nhẹ nhõm, "Hàn ca, người lái xe kia là thế nào vậy? Cô ta thật sự là người chơi à? Vừa nãy mấy con quái vật hình như rất sợ cô ta..."
Hàn ca lắc đầu: "Không biết... nhưng trong trò chơi có rất nhiều người chơi kỳ lạ, không cần quá kinh ngạc, người ta không có ác ý thì đừng nên trêu chọc. Đi thôi."
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, ném phiếu tháng đi nha~ Chương ý tưởng [đọc tệ 520] hoạt động rút thưởng: 【 chia sẻ cho ta 】 đến trong sương mù đi 【tóc đang động】lá khô lạnh ngắt ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận