Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 775: Hiện thực nó không ăn thịt người (length: 7684)

Nếu như Lật Nghi Niên chủ động cầm, vậy Thần Tư Thu hẳn phải biết chút nội tình.
Nếu không phải, người cầm Ma Địch đi cũng có thể biết một ít tin tức, mà Thần Tư Thu có thể biết người cầm Ma Địch đi là ai.
Nhưng mặc kệ là tình huống nào, Thần Tư Thu đều sẽ không bán đứng thông tin của khách, nên bọn họ không thể lấy được bất kỳ manh mối hữu hiệu nào.
Khang Mại cảm thấy vẫn là trực tiếp tìm Công Hội Lê Minh đáng tin hơn.
[Tô đại thiện nhân: Ngươi có biết mã hóa của Lật Nghi Niên không?] [Km: Không biết, người chơi như Lật Nghi Niên sẽ không dễ dàng để lộ mã hóa.] Không phải ai cũng như Giang Kỳ, người chơi có thực lực, cũng không phải ai cũng như Thịnh Thải Y, người chơi liều lĩnh.
Phần lớn người chơi đều sẽ giấu kín mã hóa của mình, dù là người kề gối hoặc đồng đội cùng nhau chiến đấu cũng tốt nhất đừng nói cho.
Không phải không tin tưởng, mà là một số kỹ năng có thể lục soát ký ức của người khác.
Tên thật là thân phận ở thế giới hiện thực, còn mã hóa là thân phận trong trò chơi. Chỉ biết tên thật, không có mã hóa, rất nhiều kỹ năng/đạo cụ có tính nhắm vào liền không cách nào dùng được.
Nếu biết mã hóa, có thể dùng máy sửa mã hóa của nàng xác định xem Lật Nghi Niên có thật sự đã c·h·ế·t rồi không.
Ngân Tô lại gửi tin nhắn cho Nghiêm Nguyên Thanh.
Đáng tiếc Nghiêm Nguyên Thanh cũng nói không biết.
[Tô đại thiện nhân: Ngươi hỏi thử Lật Tân Nguyệt xem.] [Thanh Điểu truyền tin: Tô tiểu thư cảm thấy nàng biết?] [Tô đại thiện nhân: Chưa biết chừng.] Nghiêm Nguyên Thanh không biết Ngân Tô hỏi mã hóa của Lật Nghi Niên để làm gì, nhưng hắn vẫn giúp Ngân Tô đi hỏi.
Một lúc sau Nghiêm Nguyên Thanh mới hồi âm.
[Thanh Điểu truyền tin: Xem phản ứng của nàng thì có vẻ như biết, nhưng không nói, ta bảo Liễu Liễu tìm cách hỏi thêm.] [Tô đại thiện nhân: Ừm, hỏi ra mẹ nàng là ai chưa?] [Thanh Điểu truyền tin: Nàng nói một cái tên, nhưng không tra ra đối tượng nào phù hợp.] Kho dữ liệu của cục điều tra không có người này, hoặc cái tên này là giả, hoặc đã bị người khác sửa đổi.
[Tô đại thiện nhân: Tên gì?] [Thanh Điểu truyền tin: Sở Phong Lan.] Ngân Tô cùng Nghiêm Nguyên Thanh kết thúc đối thoại, ngồi bất động trên ghế sa lông, không biết đang nghĩ gì.
Vì sao Lật Tân Nguyệt có thể khóa được vị trí của nàng?
Ngẫu nhiên? Trùng hợp?
Hay có lực lượng nào khác đang dẫn dắt nàng?
Ngân Tô cảm thấy mình vẫn phải đi gặp Lật Tân Nguyệt.
. . .
. . .
Ngân Tô còn chưa đi gặp Lật Tân Nguyệt, thì một đêm nọ, Lật Tân Nguyệt lại xuất hiện ngoài cửa nhà nàng.
Vẫn là Đại Lăng phát hiện trước, nó chảy nước miếng khóc om sòm lăn lộn trên đất cào cửa.
Lúc đó Ngân Tô định đi ngủ, đang thắc mắc sao Đại Lăng lại đột nhiên phát điên, thì tóc quái từ trần nhà bò qua đến mách tội, nói là con bé điểm tâm Lật Tân Nguyệt lại đến.
Ngân Tô xách Lật Tân Nguyệt vào nhà, trước tiên báo cho Nghiêm Nguyên Thanh, tránh cho bọn họ đi tìm người khắp nơi.
Sau đó nàng mới nhìn con nhóc nhân loại ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông, vừa bất đắc dĩ vừa cạn lời: "Sao ngươi lại tới đây nữa rồi?"
Lật Tân Nguyệt lại thay một bộ quần áo đẹp đẽ, tóc cũng được búi gọn gàng, khuôn mặt trắng hồng, có thể thấy rõ nàng được cục điều tra chăm sóc rất tốt.
Lật Tân Nguyệt có chút sợ hãi nhìn cô bé váy đỏ đang quay qua quay lại bên cạnh mình, trông cả người nhỏ bé yếu ớt, "Ta chỉ muốn gặp tỷ tỷ, liền…lại tới."
Ngân Tô chống nạnh: "Sao lại muốn gặp ta?"
"Ta không biết…" Lật Tân Nguyệt nắm chặt các ngón tay, nhỏ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy bên cạnh tỷ tỷ tương đối an toàn."
Ngân Tô: "? ? ?"
Cục điều tra to như vậy mà không cho ngươi cảm giác an toàn sao?
"Vì sao ngươi cảm thấy bên cạnh ta tương đối an toàn?"
Lật Tân Nguyệt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không biết, chỉ là...chỉ là cảm giác thôi. Là nó dẫn ta đến, nó luôn có thể dẫn ta đến nơi an toàn."
"Nó?"
"Lực lượng trong thân thể ta." Hai ngày nay ở cục điều tra, Lật Tân Nguyệt học được một số từ mới, "Chú các tỷ nói là kỹ năng."
"Lực lượng này đã ở trong người ngươi từ nhỏ sao?"
Lật Tân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Vậy ngươi có biết lực lượng này từ đâu đến không?"
Lật Tân Nguyệt chớp chớp mắt, giọng điệu ngây thơ nhưng chắc chắn: "Nó luôn ở đó mà."
Lật Tân Nguyệt hiển nhiên không biết nó từ đâu đến, vì sao lại ở trong cơ thể mình, nàng chỉ biết nó là của mình, luôn ở trong cơ thể mình.
Ít nhất thì trong trí nhớ của nàng là vậy.
"Ngươi nói ba ba và mụ mụ đều c·h·ế·t hết rồi, vậy họ c·h·ế·t như thế nào?" Ngân Tô không vòng vo như người cục điều tra, nghĩ gì hỏi đó.
Nghe đến đây, thân thể Lật Tân Nguyệt lại khẽ run lên, môi dưới bị cắn đến mất hết cả máu.
Nhưng câu hỏi này, Lật Tân Nguyệt không t·r·ả lời.
"Không muốn t·r·ả lời cũng được." Ngân Tô cũng có chút đồng cảm, không ép nàng, "Ngươi có biết mã hóa của ba ba ngươi là gì không?"
Lật Tân Nguyệt dường như vẫn chìm trong câu hỏi vừa rồi, đến khi Ngân Tô hỏi lần thứ hai, nàng mới gật đầu: "Ừm."
"Có thể nói cho ta biết không?"
Lật Tân Nguyệt không trả lời, mà đưa ra điều kiện của mình: "Ngươi có thể cho ta ở lại đây không?"
"Không thể." Ngân Tô thẳng thừng từ chối: "Chỗ ta không thích hợp cho trẻ con ở."
Lật Tân Nguyệt quay sang nhìn cô chị bên cạnh đang nằm nhìn mình không chớp mắt, chẳng phải chị này cũng là trẻ con sao? Mặc dù trông chị không thân thiện lắm… Nghĩ đến đây, Lật Tân Nguyệt lại rụt cổ lại.
Đại Lăng chạm mắt Lật Tân Nguyệt, nó nhếch miệng cười hì hì nói: "Muội muội à, muốn ở lại đây dễ thôi, chỉ cần ngươi bằng lòng…ô ô ô!!"
Đại Lăng "vút" một tiếng bị kéo đi, cả người nó ra vẻ phát quái bị lôi lên trần nhà.
Mái tóc bất thình lình khiến Lật Tân Nguyệt rùng mình một cái, nhưng cũng chỉ có thế.
Nàng không vì tóc quái mà hoảng sợ hét lên, càng không khóc lóc thảm thiết.
Đại khái chính là cái kiểu mặc dù sợ hãi, nhưng không khóc, cố gắng giữ tỉnh táo, cố gắng chống chọi lại cái cảm giác tan vỡ này.
Có chút khó chịu, lại có chút buồn cười.
Lật Tân Nguyệt rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, có lẽ cảm thấy không nhìn sẽ không sợ hãi nữa.
Nếu như nàng không c·h·ế·t b·ó·p chặt quần áo thì, thoáng nhìn qua, toàn bộ biểu hiện của đứa bé này đều không hợp với độ tuổi chút nào mà điềm tĩnh đến lạ thường.
"Yên tâm, nó không ăn t·h·ị·t người đâu." Ngân Tô trấn an qua loa, rồi tiếp tục câu hỏi: "Vậy ngươi có muốn nói cho ta biết mã hóa của ba ba ngươi không?"
"Ngươi… sao lại muốn biết?"
Lý do của Ngân Tô rất chính đáng: "Ta giúp ngươi xem xem ba ba ngươi còn sống không."
Lật Tân Nguyệt nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, nhắc lại: "Ba ba c·h·ế·t rồi."
Lật Tân Nguyệt khi nói những lời này, giọng điệu đặc biệt chắc chắn.
Ngân Tô lười tranh cãi với con nít, thuận theo gật đầu: "Đã c·h·ế·t rồi, vậy mã hóa cũng không quan trọng, nói cho ta biết cũng không sao a."
Lật Tân Nguyệt: "..."
Lật Tân Nguyệt không biết là bị thuyết pháp này xoáy vào hay cảm thấy nói với người chị mà mình thấy an toàn thì thực sự không sao, cuối cùng nàng cũng phun ra một chuỗi số.
"103 30011."
Bạn cần đăng nhập để bình luận