Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 196: Trúc Mộng công ty (45) (length: 8019)

Một đám người cầm xích chó khắp nơi bắt NPC, khiến cho những người chơi còn lại đều ngơ ngác.
Nhưng mà sau một thoáng ngơ ngác ngắn ngủi, bọn họ rất nhanh liền hiểu ra đám người này bắt NPC để làm gì.
Tính cả hôm nay, còn có ba ngày nữa, vì không biết cụ thể liều lượng dịch dinh dưỡng cần dùng, để an toàn, bọn họ ít nhất cần ba NPC, trực tiếp mỗi ngày một người rót đầy.
Thế nhưng mà NPC không bị dị hóa, chỉ có một số ít bộ phận bị thôi, căn bản không đủ để chia.
Những người chơi khác cũng không còn tâm trí xem náo nhiệt, dồn dập tham gia vào hành động đuổi bắt NPC.
Trước kia NPC đuổi theo người chơi chạy, bây giờ người chơi đuổi theo NPC chạy.
...
...
Trong góc tối, Ngư Hàm Tú ra sức gãi cánh tay, làn da trên cánh tay trở nên rất cứng, sờ vào hoàn toàn không giống da bình thường.
Bên tai hình như có thể nghe thấy một giọng nói đang kêu gọi nàng, khi ý thức nàng hoảng hốt, liền sẽ cảm thấy giọng nói kia tha thiết êm tai.
Trong lòng Ngư Hàm Tú vô cùng khủng hoảng, nhưng lại không dám nói cho Khương Dư Tuyết.
Phía trước có ánh sáng lay động, Ngư Hàm Tú nhanh chóng thấy được bóng dáng của Khương Dư Tuyết, nàng lập tức kéo tay áo xuống, che đi biến hóa trên cánh tay.
Các nàng lúc này không biết đang ở đâu, khi đó Khương Dư Tuyết dùng một đạo cụ có thể truyền tống, sau đó liền đến những dũng đạo chật hẹp mọc đầy rễ cây này.
Những rễ cây này thỉnh thoảng sẽ động, đường đi có thể thay đổi bất cứ lúc nào, các nàng như hai con kiến nhỏ, nhất định phải di chuyển theo, nếu không rất có thể sẽ bị rễ cây treo cổ ở bên trong, trở thành chất dinh dưỡng của chúng.
Nhưng các nàng cũng phát hiện ra có một số rễ cây đang chết héo, mặc dù không biết nguyên nhân gì gây ra, nhưng mỗi lần phát hiện rễ cây chết héo, các nàng liền có thể tìm được đường ra mới.
Thậm chí các nàng ở trong này còn gặp được NPC cũng bị mắc kẹt, NPC muốn giết các nàng, lại bị Khương Dư Tuyết phản sát.
Giết xong NPC, Khương Dư Tuyết vẫn còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến việc dùng máu NPC đổ vào hạt giống giấc mơ, hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng.
Đáng tiếc nghe thấy mùi máu tươi, rễ cây giống như chó săn bình thường lao tới, các nàng không lấy được bao nhiêu dịch dinh dưỡng.
Ngư Hàm Tú không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng nàng phát hiện hạt giống giấc mơ không được kịp thời tưới đã bắt đầu khô héo... Thời gian hẳn là đã trôi qua rất lâu.
"Tiểu Hàm." Khương Dư Tuyết rất nhanh đã tới trước mặt, có chút hưng phấn nói: "Phía trước có ánh sáng, có thể là lối ra khi những rễ cây này di chuyển tạo thành, chúng ta đi thôi."
Ngư Hàm Tú chết lặng đi theo Khương Dư Tuyết về phía trước, sau lưng nàng vẫn rất đau, nhất định phải chống đỡ rễ cây của đường hầm mới có thể đi được.
Mỗi khi chạm vào những rễ cây kia, liền có một loại cảm giác quen thuộc và thân thiết dâng lên trong nàng, chúng đang gọi mình, trở thành một phần của chúng.
Trước mắt Ngư Hàm Tú có chút mơ hồ, đến cả bóng dáng Khương Dư Tuyết cũng biến thành một ảo ảnh.
"Nàng ở trường học chính là một sự tồn tại 'được mọi người vây quanh', còn ngươi thì sao? Ngươi chỉ là bụi trong không khí, có ai thấy ngươi không? Dựa vào cái gì mà nàng có được tất cả chứ?"
"Nàng bất kể làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, ngay cả bây giờ, vẫn có người tìm nàng, còn ngươi thì sao? Ai nhớ đến ngươi?"
"Giết nàng... giết nàng đi, để nàng trở thành chất dinh dưỡng cho chúng ta, ngươi sẽ trở thành sự tồn tại vĩnh hằng hơn cả nàng."
"Giết nàng..."
"Giết nàng! Giết nàng! Đi giết nàng!!"
Vô số thanh âm hội tụ thành một giọng nói, khiến Ngư Hàm Tú đau đầu, nàng muốn những âm thanh này dừng lại, nhưng lại không nhịn được nhớ những gì chúng nói.
Ngư Hàm Tú ngẩng đầu nhìn về phía cô gái trước mặt, trong đôi mắt ướt át sợ sệt kia phản chiếu vô số bóng ma dữ tợn.
Nhưng khi ánh mắt Ngư Hàm Tú rơi vào tay mình bị Khương Dư Tuyết kéo lấy, con ngươi đột nhiên co rút lại, nàng phát hiện trên mu bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một mảng giống như vỏ cây.
Nàng nhìn chằm chằm mảng bóng ma kia, như muốn trừng thủng nó một lỗ, nỗi sợ hãi vô tận từ đáy lòng trào lên, cơ thể vốn đã chết lặng lại càng trở nên lạnh lẽo.
"Giết nàng..."
"Đi giết nàng đi, sau đó ở cùng chúng ta, chúng ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi."
"Giết nàng... Đi giết nàng... Đi đi!"
Ngư Hàm Tú lấy từ trong quần áo ra một đoạn gậy gỗ, một đầu sắc nhọn bén ngót, chỉ cần cắm gậy gỗ vào tay nàng, hoặc là rạch da nàng, để cho nàng chảy máu là được...
Rất đơn giản.
Ngư Hàm Tú cầm gậy gỗ tiến sát đến tay Khương Dư Tuyết, nàng cảm giác được bước chân Khương Dư Tuyết tựa hồ dừng lại một chút, sau đó giọng nói của nàng vang lên: "Tiểu Hàm, cậu nhìn thấy không?"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Ngư Hàm Tú giật mình thu tay về, nhịp tim Thình thịch không ngừng.
Ngư Hàm Tú không dám nhìn Khương Dư Tuyết, ngước mắt nhìn về phía trước, ở đó có ánh sáng yếu ớt xuyên qua tới.
"Ừm."
Ánh sáng mờ ảo như gai nhọn này khiến mắt Ngư Hàm Tú đau nhức, không kìm được mà rơi lệ.
"Chắc là ở gần đây..."
Âm thanh mơ hồ từ phía trước truyền đến, là âm thanh náo nhiệt của mùa hè.
"Đào thử chỗ này xem..."
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, trên khuôn mặt mệt mỏi của Khương Dư Tuyết lộ ra một tia kinh hỉ, "Tiểu Hàm, cậu nghe thấy không? Bọn họ ở bên ngoài! !"
"A..."
Lời còn chưa ra khỏi miệng của Khương Dư Tuyết, đột nhiên bị người che miệng lại, nàng bị kéo lui về phía sau mấy bước, sau đó cùng người đứng sau lưng cùng nhau ngã xuống đất.
Ngư Hàm Tú rõ ràng cảm thấy cơ thể Khương Dư Tuyết cứng đờ lại, loại bản năng cảnh giác với người chạm vào nàng.
Nhưng nàng cũng thấy mấy rễ cây trước mặt, lặng yên không tiếng động từ nơi các nàng vừa đứng quét ngang qua, tốc độ và lực lượng đó hoàn toàn có thể đâm xuyên các nàng.
Rễ cây sinh trưởng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã chặn hết chút ánh sáng vừa rồi, cũng ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Đường hầm một lần nữa biến đổi, vốn là lối đi hẹp nay càng trở nên hẹp hơn...
Khương Dư Tuyết nhanh chóng đứng dậy, Ngư Hàm Tú thấy Khương Dư Tuyết do dự, nhưng cuối cùng vẫn kéo nàng lên, hướng về một hướng chạy đi.
Đáng tiếc các nàng không chạy được bao xa, đường phía trước bị phá hủy, đường phía sau cũng đang biến mất.
Các nàng bị hoàn toàn mắc kẹt.
Ngư Hàm Tú tựa hồ mất hết tất cả sức lực, không còn sức giãy giụa, trượt xuống ngồi dưới đất, tựa lưng vào những rễ cây kia, "Dư Dư, tớ mệt quá."
Khương Dư Tuyết đại khái cũng không còn cách nào khác, im lặng nhìn bóng tối, không nói gì.
Không gian càng ngày càng nhỏ, rất nhanh các nàng sẽ chết ở đây.
"Dư Dư, tớ rất ghen tị cậu."
"Ghen tị tớ cái gì?" Khương Dư Tuyết lên tiếng.
Ngư Hàm Tú thấp giọng nói: "Gia cảnh cậu tốt, thông minh xinh đẹp, có anh trai lợi hại cùng bạn bè, cậu như ánh trăng trong đêm tối, mặc kệ ở đâu đều sẽ phát sáng, thu hút người khác, khiến người khác ngước nhìn."
"Tiểu Hàm, mỗi người đều đặc biệt, cậu cũng có ưu điểm của mình." Khương Dư Tuyết ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Ngư Hàm Tú.
"Cậu phát hiện ra à?" Bàn tay Ngư Hàm Tú đã mất hết nhiệt độ, chỉ còn lại lạnh giá, "Tớ ghen tị cậu, cũng ghét cậu, vừa rồi tớ đã muốn giết cậu. Vì sao cậu còn muốn mang tớ đi cùng?"
"Quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt như vậy mà? Trước khi vào phó bản, chúng ta thậm chí còn chưa nói với nhau mấy câu, cậu hoàn toàn có thể vứt bỏ tớ... Vì sao không vứt bỏ tớ? Như vậy tớ sẽ không có chút gánh nặng nào mà làm cậu bị thương."
Ngư Hàm Tú nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, thế nhưng lúc này lại có chút bén nhọn, mang theo phẫn nộ và không cam lòng.
Khương Dư Tuyết im lặng một hồi, giọng điệu gần như bình tĩnh nói: "Tớ không muốn thấy người quen chết trước mặt tớ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận