Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 594: Ngân Sơn công quán (12) (length: 7520)

"Lão sư dạy nhảy cũng là quái vật à..." Thải Y nói tiếp: "Vẫn là trực tiếp đánh đi."
Vu Uẩn nhanh chóng bắt lấy Thải Y, kéo nàng trở về.
"Đệ đệ, ngươi làm gì vậy?" Thải Y không hiểu: "Ngươi sợ thì đứng xa một chút, lát nữa nếu ta đánh không lại thì ngươi còn có thể chạy."
Vu Uẩn: "..."
Ta kéo ngươi lại là vì tốt cho ngươi thôi.
Nhưng mà Vu Uẩn không nói gì, chỉ là lôi kéo Thải Y, không cho nàng đi lên.
"Xin lỗi, tôi không phải quái vật." Người trong phòng chủ động lên tiếng: "Tôi là người chơi."
Trò chơi cũng không yêu cầu nàng không được tiết lộ thân phận của mình cho người chơi, bọn họ chỉ là nhận được những thân phận khác nhau mà thôi.
Thải Y đang định phân cao thấp với Vu Uẩn liền dừng lại, máy móc quay đầu nhìn về phía Ngân Tô.
Thải Y lặp lại một lần: "Chơi... người chơi?"
Ngân Tô mỉm cười: "Không giống sao?"
"..."
Giống cái gì?
Ngươi giống cái gì chứ? !
Ngươi nói ngươi là cái gì hả?
"Ha ha ha, giờ quái vật tiến hóa đến mức này rồi, có thể thẳng thừng nói mình là người chơi à?" Thải Y cười lớn: "Chẳng lẽ nàng coi chúng ta là đồ ngốc?"
Vu Uẩn: "..."
Vu Uẩn không nói lời nào.
Nhận ra biểu cảm của Vu Uẩn không đúng, tiếng cười của Thải Y dần khô khốc, không chắc chắn hỏi: "Đệ đệ, ngươi quen biết nàng sao?"
Vu Uẩn không trả lời câu hỏi này, chỉ khẳng định nói: "Nàng là người chơi."
Thải Y: "..."
Thải Y không cười nổi nữa.
Nghĩ lại lúc nàng xuất hiện, lời nói giống y hệt bọn họ, lúc đó họ đã thấy kỳ lạ...
Nhưng lúc đó nàng đúng là quá giống NPC.
Không ngờ thật sự là người chơi!
...
...
Thải Y sờ mũi, đi vòng quanh Ngân Tô, còn cố ngửi ngửi, dường như làm vậy có thể ngửi được mùi đồng loại.
Đương nhiên, Thải Y không ngửi được gì cả.
Thải Y dừng xoay quanh, tò mò: "Sao ngươi lại là lão sư?"
"Xui xẻo."
Thải Y: "Xui xẻo mà lại được chuyện tốt này?"
Ngân Tô bình thản nói: "Nếu ngươi thấy bị người xem là quái vật tấn công là chuyện tốt thì coi như chuyện tốt đi."
Thải Y: "..."
Thải Y hơi hít một hơi, chuyển chủ đề: "Ta còn thắc mắc sao mới buổi tối đầu tiên, đã xuất hiện quái vật to như vậy."
Ngân Tô có chút tò mò: "Trong mắt các ngươi ta trông như thế nào?"
Thải Y miêu tả một chút: "Da xanh xám, trên người mọc đầy mụn nhỏ, không có mắt mũi, nửa người dưới toàn là xúc tu, rất xấu xí."
Ngân Tô dựa theo lời Thải Y nói tưởng tượng một chút, quả thực rất xấu xí.
Trưởng thành cái dạng kia rồi chạy lung tung bị tấn công cũng không thể trách ai được... Đổi là nàng gặp phải, cũng phải đánh trước rồi tính tiếp.
... May mà không xảy ra với mình.
Tưởng rằng có được một thân phận ngon lành, kết quả tất cả đều là hố.
Vu Uẩn chuyển sang vị trí bên trái của Ngân Tô, nhẹ giọng hỏi dò: "Tô tiểu thư, tại sao vừa nãy chúng ta lại thấy cô thành cái bộ dạng đó?"
Ánh mắt của Ngân Tô dừng trên người Vu Uẩn vài giây, nói: "Quy tắc."
"Vậy thì Tô lão sư lấy được manh mối không giống chúng ta rồi?" Thải Y thay đổi ý định: "Tô lão sư, hay là chúng ta trao đổi manh mối chút đi."
"Được."
...
...
Ngân Tô là lão sư, nàng không thể tham gia chương trình học của họ, tự nhiên cũng không lấy được những manh mối khác.
Cho nên trao đổi manh mối là rất cần thiết.
Ngoài cái hộp chưa mở ra, Thải Y và Vu Uẩn vừa nãy còn tìm được một vài manh mối khác.
"Trong phòng Tô lão sư có tờ giấy nào không?"
"Không có."
Thải Y nói cho Ngân Tô nội dung bốn tờ giấy mà họ có được: [Không được nhìn ra ngoài cửa sổ, chúng ta đều là con gái, D3- 037, đêm đến nghe thấy có ai gọi tên ngươi, xin đừng trả lời.] "Phòng Khả Tuệ đi muộn, tờ giấy chắc đã bị nhân viên vệ sinh lấy mất. Với lại tờ giấy của con chó kia không biết là cái gì, chắc chắn nó sẽ không chia sẻ cho chúng ta. Nhưng không sao, chúng ta cũng không chia sẻ cho nó."
Ngân Tô chú ý một điểm sai lệch: "Cái gì chó?" Trong người chơi còn có chó?
Thải Y: "Chính là cái tên nhìn người bằng lỗ mũi, thích hừ hừ đó, kêu cái gì không biết, nó không nói, trong phó bản tên là giếng đá thật kỷ."
Ngân Tô đại khái đã biết là ai.
Chính là tên người chơi nam bị nàng phạt ngồi xổm ở lớp khiêu vũ.
"Trong bốn điều này có điều nào đúng chưa?"
"Vẫn chưa điều nào..." Vu Uẩn cẩn thận bổ sung một câu: "Chúng tôi vẫn chưa gặp, những người khác thì không rõ."
Vu Uẩn tối nay dự định tự mình hành động.
Nhưng Thải Y gõ cửa mời hắn cùng đi... Nói là mời, chứ hắn còn chưa đồng ý, Thải Y đã kéo hắn đi rồi.
Sau khi ra ngoài, hắn luôn cùng Thải Y hành động cùng nhau, trong thời gian đó không gặp điều gì liên quan đến bốn điều quy tắc kia.
Đêm nay là đêm đầu tiên, cũng không biết có phải là đêm cuối.
"Không có quy tắc nào khác?"
"Không có, bọn ta vốn tưởng là có quy tắc học sinh, ai dè không có gì cả!" Thải Y vỗ tay một cái: "Ngươi xem có chán không cơ chứ."
Ngân Tô: "..."
Sao nói chuyện một hồi lại dùng giọng Đông Bắc thế này.
Ngân Tô: "Các ngươi không phải học sinh. Ngân Sơn công quán là nơi bồi dưỡng danh viện tiểu thư, các ngươi là danh viện. Các ngươi không có thu được manh mối này sao?"
Manh mối danh viện là NPC trực tiếp nói cho nàng.
Thải Y lắc đầu: "Không có... Ghê tởm, trò chơi mà lại bày ra trò này!"
NPC chưa hề nói họ là học sinh, nhưng mà có lão sư, còn có nhiều chương trình học như vậy, người chơi tự nhiên sẽ nghĩ mình là học sinh.
Dù NPC kêu họ dùng cách xưng hô Tiểu thư, họ cũng thấy có chút kỳ lạ, nhưng trong tình huống không có manh mối nào khác, họ chỉ có thể nhập vai thành học sinh.
Lão sư và học sinh mỗi bên đều có manh mối riêng, bất kể là do lão sư giấu manh mối không chia sẻ, hay là họ xem lão sư là quái vật, không xâm nhập giao lưu, thì đều không thể có được manh mối của nhau.
Ngược lại, Ngân Tô lại cảm thấy việc này không liên quan quá nhiều đến trò chơi.
Trong phó bản này có tất cả 6 người chơi.
Chính vì nàng dùng tiền vàng để vào trò chơi, mới thêm một người chơi, nên trò chơi mới cho nàng thân phận lão sư.
Tựa như phó bản thuyền Noah, NPC đã nói nàng không phải là hành khách được định sẵn, còn muốn cho nàng ở phòng tối nữa.
Vu Uẩn: "Danh viện cùng với tên của chúng ta trong phó bản đều ứng với câu 'Chúng ta đều là con gái', chỉ là nó có tác dụng gì thôi..."
Trước mắt manh mối quá ít, bọn họ không biết được điều quy tắc này muốn diễn đạt ý gì.
Là đúng hay là sai cũng chưa chắc.
"Chúng ta không tìm được quy tắc học sinh, nói không chừng là do tìm nhầm thứ... Danh viện à, quy tắc khẳng định nhiều, nhất định là có quy tắc..." Thải Y nói đến đây đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Vu Uẩn: "Có khi nào bị con chó kia giấu rồi không?"
Cho dù Đàm Tam Sơn không xung đột với Thải Y, với cái kiểu người khi ấy hắn nói "Tên của tôi không có nghĩa vụ phải nói cho lũ ngu ngốc như các người", thì đoán chừng cho dù có tìm được quy tắc cũng không vô tư chia sẻ cho người khác đâu.
Đàm Tam Sơn có giấu quy tắc hay không cũng không có chứng cứ, Thải Y nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này, tiếp tục trao đổi những manh mối khác.
Ném phiếu nguyệt cho các bé nè~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận