Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 719: Thiên Đường công viên trò chơi (6) (length: 7878)

Ngân Tô quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị: "Các ngươi thúc giục ta, chi bằng thúc giục hắn, ta chỉ muốn cho bạn của ta cũng vào trải nghiệm một chút thôi, hắn không cho thì trách ta sao?"
". . ."
Bạn bè của ngươi ở chỗ nào vậy! !
Từ không mà có, ngươi ít nhất cũng phải có một người 'bạn' chứ?
Nhân viên công tác oán độc trừng mắt Ngân Tô, Ngân Tô mặt không cảm xúc nhìn lại, dường như đang so xem ai mắt to hơn.
Ngân Tô chặn lối đi không cho qua, khung cảnh lập tức trở nên căng thẳng.
Du khách phía sau có lẽ là đợi không nổi nữa, cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng: "Chẳng qua là đóng dấu thôi mà, cô cứ cho người ta đóng đi."
"Đúng đó, người ta có phiếu, dựa vào cái gì không cho người ta đóng."
Có một du khách lên tiếng, rất nhanh đã có người thứ hai.
"Mau cho cô ấy đóng đi, đừng có kéo dài làm mất thời gian của chúng tôi."
"Cho cô ta đóng dấu."
"Nhanh lên! !"
Nhân viên công tác không bị những du khách phía sau áp chế, khuôn mặt hắn dữ tợn, đưa tay ra bắt lấy Ngân Tô, chắc là muốn giải quyết cái cô du khách gây đau đầu này.
"Oa! Ngươi lại dám đụng tay đụng chân với ta cái người du khách này." Ngân Tô hô lớn một tiếng: "Ta đây là tự vệ chính đáng đó, mọi người phải làm chứng cho ta nha!"
Vừa nói, vừa vung búa về phía nhân viên công tác chém tới.
"Ghê tởm!"
Nhân viên công tác giận dữ mắng một tiếng, tránh được lưỡi búa đang lao tới, thề sẽ xé xác cô du khách gây sự này ra làm tám mảnh, sau đó treo trước cửa để răn đe!
Ngân Tô và nhân viên công tác đánh nhau, những người khác vội vàng tránh né, không muốn bị cuốn vào trận ẩu đả này.
. . .
. . .
"Hạng mục ở đây quá là máu me. . . Hơn nữa chơi mấy hạng mục đó lại còn phải có dấu vé vào cửa nữa, mà chúng ta căn bản không có vé vào cửa, không biết quả bóng bay có dùng được không nữa. . ." Nhóm ba người Hạ Hiểu Lương vừa từ khu rừng mạo hiểm đi ra, đi ngang qua lối vào cáp treo, thấy rất nhiều người đang chạy vào trong.
Văn Kiệt tò mò hỏi: "Bọn họ đang hối hả chạy cái gì vậy?"
Thanh Lan nhìn bảng hiệu ở cửa: "Cáp treo. . . Đang vội đi chơi sao?"
"Không giống. . . Giống như đi xem náo nhiệt hơn." Hạ Hiểu Lương nói: "Có chuyện gì bên trong sao?"
Thanh Lan nhìn vào trong, toàn là đầu người, căn bản không thấy được gì, nàng nhìn các bạn đồng hành, đề nghị: "Vào xem thử không?"
Có chuyện xảy ra có nghĩa là có manh mối, hai người còn lại rất nhanh đưa ra quyết định.
Dù sao chỉ cần không đưa dấu cho nhân viên công tác, thì không tính là chính thức chơi, lát nữa đi ra là được.
Ba người men theo dòng người, rất nhanh đã chen vào giữa đám đông.
Khi bọn họ vừa tới, thì vừa thấy nhân viên công tác từ trên không trung ngã xuống, đồng thời bay xuống còn có một cây rìu.
Cây rìu cắm thẳng vào trán nhân viên công tác, nhân viên công tác vừa định bò dậy thì lập tức tắt thở.
" ! !"
Màu sắc cây rìu đó. . .
Đúng là quá đặc biệt, trong đầu ba người đồng thời hiện ra một bóng hình.
Ngay lúc này, một bàn tay dính máu nắm lấy rìu, một chân giẫm lên ngực nhân viên công tác, tùy tiện rút cây rìu ra.
Cô gái dùng rìu gảy gảy lên người nhân viên công tác, một con dấu từ trên người nhân viên công tác rơi xuống.
Cây rìu vung lên, con dấu bay lên trên trời, bị nàng bắt được.
Ngân Tô lấy ra một tấm vé vào cửa khác, tự mình đóng lên, sau đó đi đến chỗ nhân viên công tác vừa đứng, chào hỏi những du khách phía sau: "Xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người, tới đây, tôi sẽ đóng dấu cho mọi người."
Các du khách xem như không thấy xác chết, nghe thấy có dấu để đóng, lập tức đi về phía nàng, vô số chân giẫm đạp lên người nhân viên công tác, từ màu đỏ và trắng sau khi bị giẫm đạp đã dần chuyển sang màu đen.
Ngân Tô cầm con dấu ba ba đóng loạn cả lên.
Ngân Tô trong đám người nhìn thấy ba người có mang bóng bay dễ thấy, nhiệt tình mời chào họ: "Có muốn đóng dấu không?"
Ba người: ". . ."
Vé vào cửa bọn họ còn không có, thì đóng vào đâu chứ?
Ba người đứng một bên không lập tức trả lời, đầu tiên là cô bé này. . . Thật là điên.
Bắt đầu liền tàn sát người chơi cũng không phải là không có, nhưng bọn họ thấy nhiều hơn là đối với người chơi.
Mà không phải là như nàng như thế đối với NPC giết loạn. . .
Thứ hai là bọn họ cầm là 'vé trẻ em' không có vé vào cửa chính thức, đây là vấn đề mang tính then chốt.
Bọn họ lúc trước đã thử trộm vé vào cửa của mấy du khách NPC nhưng tiếc là không được, mấy vé vào cửa kia vừa đến tay bọn họ liền hiện lên chữ 'Hết hạn'.
Tình huống này hoặc là phải ở bên trong viên khu cướp đoạt, trộm vé vào cửa của du khách NPC là vô hiệu, hoặc là bóng bay của họ tương đương vé vào cửa, không thể có đồng thời cả hai được.
Nhưng mà bọn họ nghĩ Ngân Tô có hai tấm vé vào cửa, nên rất có thể là trường hợp thứ nhất.
Chỉ có ở chỗ cổng lớn mới có cơ hội nhận được vé vào cửa.
Thế nhưng chỉ có một chút thời gian như vậy, lại còn cài đặt cái hạn mức cao ngất ngưỡng như thế, cuối cùng thậm chí lại bị cái người điên kia một làm, trực tiếp không bán vé nữa.
Trò chơi thật là cố tình.
"Bóng bay có tương đương vé vào cửa hay không, các ngươi nghĩ có thể đóng vào trên bóng bay không." Văn Kiệt lấy quả bóng bay xuống, quả bóng bay này và quả bóng bay bình thường không có gì khác nhau, chỉ là sờ vào thì có hơi lạnh.
Thanh Lan trầm tư một lát: "Có dấu mới chơi được hạng mục, mà ngược lại phải hiểu rằng, chơi được hạng mục mới có thể thu thập được dấu không. Giống như công viên trò chơi bình thường vậy, giống như sưu tập tem. . . Người chơi cần thu thập đủ bao nhiêu dấu của các hạng mục thì mới có thể thông quan cái gì đó?"
"Có thể. . ."
"Thế nhưng mà chúng ta không chắc bóng bay rốt cuộc có phải là vé vào cửa không, nhỡ như không phải, vậy chẳng phải là chúng ta đi chơi miễn phí rồi sao? Những hạng mục đó rất nguy hiểm đấy."
"Vậy nếu như không đi?"
Ba người một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Ngân Tô đang đóng dấu quên cả trời đất kia.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, dòng người bị tách ra, mười mấy nhân viên công tác xuất hiện, một người trong số đó chỉ vào Ngân Tô gầm lên: "Chính là cô ta gây rối! !"
"Bắt lấy cô ta!"
"Đừng để cô ta chạy thoát! !"
"A! Các bằng hữu, lần sau có cơ hội tôi lại cho mọi người đóng dấu nhé~" Ngân Tô thấy đám người kia xông về phía mình, đóng xong vé vào cửa của du khách cuối cùng, ném con dấu lên không trung, quay người chạy vào bên trong.
Đám nhân viên công tác vội vàng đuổi theo nàng, mà không ai thèm đoái hoài đến con dấu.
Thanh Lan thừa dịp nhóm du khách này còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân tiến lên lấy con dấu bỏ vào trong tay, nắm lấy quả bóng bay của mình rồi đóng một cái lên.
Hai người còn lại thấy Thanh Lan đều đóng rồi, cũng chỉ đành đưa bóng bay của mình ra.
Có nhân viên công tác từ bên trong đi ra, rõ ràng là muốn tìm con dấu, ba người lập tức ném con dấu đi, thừa dịp hỗn loạn chạy vào bên trong.
. . .
. . .
Ngân Tô bị một đám nhân viên công tác đuổi tới chỗ lên cáp treo, lúc này cửa thông đạo đang đóng, sắp sửa xuất phát.
Ngân Tô lấy tốc độ của vận động viên chạy nước rút trăm mét tiến lên, nhảy qua cái cửa thông đạo cao khoảng nửa người, xông vào ghế trống của cáp treo.
Du khách nhiều như vậy, theo lý thuyết là sẽ không còn ghế trống.
Nhưng lúc này trong xe lại không có người ngồi đầy, mà bên cạnh cũng không có nhân viên kiểm tra làm việc, trên chỗ ngồi thanh chắn an toàn còn có thể nâng lên được.
Nghĩ đến đây là một phó bản chết người, cái chuyện thanh chắn an toàn giữa chừng có thể mở ra cũng là chuyện bình thường.
Ngân Tô đã cảm thấy xe cáp treo bắt đầu động, nàng lập tức ngồi xuống, kéo thanh chắn an toàn xuống.
Xe cáp treo từ từ rời khỏi điểm lên xe, Ngân Tô vẫy tay với đám nhân viên công tác kia chưa kịp gặp được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận