Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 609: Ngân Sơn công quán (27) (length: 7408)

Ngân Tô cùng Thải Y ba người tách ra, bọn họ đi lên, nàng hướng xuống.
Ngân Tô dự định lại đi đại sảnh giải trí bên kia xem, bên đó cũng có một ít sách, nói không chừng sẽ có đầu mối gì.
Nàng vừa mới đi tới chỗ góc cua, liền nghe thấy tiếng đóng mở cửa lớn, nàng khẽ thăm dò, liếc mắt liền nhìn thấy Đàm Tam Sơn.
Đàm Tam Sơn có chút chật vật, trên mặt có không ít vết thương, còn thấm máu.
Nhưng trong tay hắn cầm mấy cái túi văn kiện ố vàng...
A, ra là vậy.
Đàm Tam Sơn tiến vào đại sảnh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, kịp thời đỡ lấy đồ vật bên cạnh mới đứng vững.
Đàm Tam Sơn nhìn xung quanh, thất tha thất thểu đi lên lầu.
Ngân Tô lúc này mới phát hiện, chỗ hắn đi qua để lại dấu chân máu.
Ngân Tô nhìn Đàm Tam Sơn lên lầu, suy nghĩ đến khả năng mình đi đoạt túi văn kiện...
Đàm Tam Sơn và Thải Y có mâu thuẫn, nhưng hắn với mình không có mâu thuẫn lớn... Ngân Tô thở dài, tiếp tục hướng đại sảnh giải trí đi.
Tối nay lại nghĩ biện pháp khác.
Nhỡ chính hắn chết thì sao...
Trên giá sách ở đại sảnh giải trí đều là các tác phẩm văn học, Ngân Tô lật ra mấy quyển, bên trong sạch sẽ, trừ chữ viết gốc, không có gì khác.
Những người chơi khác cũng đã tới nơi này không ít lần, đều không phát hiện ra đầu mối gì.
Ngân Tô đương nhiên cũng không có thu hoạch gì.
Ngân Tô từ đại sảnh giải trí ra, dự định đi ra cửa xem thử.
Nàng vừa mở cửa đại sảnh, A Tú không biết từ chỗ nào chui ra, vừa sợ hãi vừa dũng cảm ngăn cản nàng: "Tô... Tô lão sư, cô không thể ra ngoài."
Ngân Tô tốt tính hỏi: "Vì sao thế? Là do ta không xứng sao?"
"Chính... chính là không thể mà." A Tú không nói ra được lý do: "Dù sao thì không thể đi ra ngoài."
Ngân Tô cũng không tức giận, cười vẫy tay với nàng.
A Tú: "..."
A Tú cảm thấy như có ma quỷ đang vẫy gọi mình, không khỏi lạnh sống lưng.
A Tú chậm chạp đi tới, "Tô lão sư, cô vẫn là đừng đi ra ngoài thì hơn, bộ..."
Đến đây, lời A Tú bỗng dừng lại.
Bộ trưởng chết rồi.
Bộ trưởng đã chết.
Ngân Tô ôm lấy vai A Tú, ôm nàng vào trong ngực: "Cô nói đúng, một mình ra ngoài không an toàn, cô với ta đi cùng nhau, chúng ta vừa hay có bạn, gặp nguy hiểm cô cũng có thể giúp ta đỡ một chút."
A Tú: "? ? ?"
Ai muốn giúp cô cản?
Ngân Tô không để ý sự phản đối của A Tú, cưỡng ép mang nàng ra khỏi đại môn.
Vòng qua chính diện công quán, rất nhanh liền thấy phòng chứa đồ phía sau.
A Tú thấy Ngân Tô hướng chỗ đó đi, cả người đều kháng cự: "Tô lão sư, ở trong đó có ma."
"Thật sao?"
"Đúng, thật sự đó, chúng ta vẫn là trở về đi."
"Ừ."
Người miệng nói ừ, kiên định không đổi đi về hướng phòng chứa đồ, mở ra cánh cửa không khóa, trước đẩy A Tú đang lo lắng bất an vào trong.
Bóng tối bao trùm A Tú, nàng suýt thì hét thành tiếng.
"Gan làm sao mà bé vậy." Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, một giây sau vai lại bị người đè lại, "Đừng sợ, ta không phải vẫn ở đây sao."
A Tú: "..."
Cô ở đây càng đáng sợ hơn! !
Ánh mắt A Tú không ngừng đảo qua phòng chứa đồ, sợ những thứ tạp vật này bỗng nhiên nhảy ra một con quái vật.
Ngân Tô cầm đèn pin ra soi sáng, trong phòng chứa đồ rất nhiều đồ, có thể đi được chỉ có hai bên cánh cửa đối lấy một con đường hẹp.
Nơi này có đồ gia dụng bỏ đi, quần áo, chăn... Tóm lại là đủ loại đồ dùng hàng ngày, quả thực như một bãi rác.
...
...
Ngân Tô không thấy quái vật trong phòng chứa đồ, mà trước đó thấy được Đại Lăng đứa bé mất tích.
Nàng nhét mình vào một cái thùng gỗ rách, trong ngực ôm một con Gấu nhỏ màu hồng, váy đỏ như máu, ánh sáng chiếu vào mặt nàng, trắng bệch mà lại âm trầm, lộ ra một ít răng nanh nhỏ.
"A!"
A Tú bị bé gái mặc váy đỏ dọa đến hoảng sợ gào thét, nếu không phải Ngân Tô đè nàng lại, nàng lúc này đã nhảy dựng lên quay người chạy mất.
Đại Lăng còn chưa kịp mở miệng, thấy rõ người đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một chút trở nên hồng hào.
Nàng từ trong thùng gỗ rách đứng lên, dang tay liền nhào vào người Ngân Tô: "Tỷ tỷ, sao lại là cô thế? Ta còn tưởng là Con Gấu nhỏ khác chứ..."
Ngân Tô lôi con nhóc rách rưới từ trên người mình xuống, đặt lên trên đống tạp vật bên cạnh: "Con làm gì ở đây vậy?"
"Trốn Miêu Miêu mà." Đại Lăng cười hì hì nói: "Có người tỷ tỷ cùng con trốn Miêu Miêu, nàng nói con thắng, sẽ được ăn thịt luôn nàng."
"..."
Đúng là trò đặt cược đặc biệt của lũ quái vật.
"Vậy nếu thua thì sao?"
Đại Lăng bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: "Sao con lại thua được chứ?"
Sau đó, nàng lại nhìn về phía Ngân Tô: "Nếu con thua thì đi tìm tỷ tỷ, để tỷ tỷ giết nàng ta, hi hi ha ha."
Ngân Tô: "..."
Xem cô là cái gì vậy?
Con quái nhỏ nghĩ đến đẹp thật.
"Trước đó có phải có người tới đây, con đã ra tay với hắn rồi?"
Ánh mắt Đại Lăng đảo loạn, "Là con Gấu nhỏ đó trước ra tay với con, con chỉ hoàn thủ thôi. Con vốn có thể biến hắn thành Con Gấu nhỏ mà..."
Đại Lăng chột dạ cười một chút, lướt qua chuyện này, "Nhưng sau đột nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ, trong hỗn loạn đã để Con Gấu nhỏ kia chạy mất."
"Mặt quỷ đâu?"
Đại Lăng vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, còn oán giận với Ngân Tô: "Nó khó ăn quá à."
Ngân Tô: "..."
Đại Lăng không thích ăn quái vật lắm, nhưng không có nghĩa là nàng không ăn.
"Cái mặt quỷ kia là cái gì?"
"Cái gì nhỉ..." Đại Lăng nghiêng đầu suy nghĩ: "Hơi giống mấy con búp bê, mặt trắng, miệng rộng màu hồng..."
Búp bê...
Lại là búp bê.
Ngân Tô nhìn A Tú đang được mình ôm trong ngực, khóe môi cong lên, ôn nhu nói: "A Tú, lúc trước trong danh viện, có ai thích chơi búp bê không?"
A Tú vừa rồi bị dọa sợ, còn chưa hết hồn.
Ngân Tô đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, "A Tú, tỉnh lại đi."
A Tú nhìn theo tay Ngân Tô về phía nàng, "Có quỷ... Ta đã nói có quỷ mà."
"Biết rồi biết rồi." Ngân Tô qua loa nói: "Nó đây không phải ngoan ngoãn đợi, cũng đâu có làm hại gì cô, cô sợ gì chứ... Cô làm chuyện gì trái với lương tâm sao?"
A Tú: "..."
Đại Lăng đứng trên đống tạp vật, một đứa trẻ vẫn có chút cân nặng, tùy tiện chồng chất tạp vật lên nhau căn bản không chịu nổi sức nặng của nàng.
Nhưng lúc này những tạp vật kia không hề nhúc nhích, đứa bé giống như không có chút trọng lượng nào.
"Ngoan ngoãn chút." Ngân Tô vỗ đầu Đại Lăng một cái.
Đại Lăng vốn đang âm trầm nhìn A Tú lập tức nở nụ cười hiền lành đáng yêu.
A Tú càng thấy kinh khủng hơn, nhưng nàng bị Ngân Tô giữ chặt, không thể động đậy.
"Chơi... búp bê..." A Tú cố gắng nhớ lại câu hỏi của Ngân Tô, chỉ mong sau khi trả lời xong, con quỷ này sẽ thả mình đi, "Xuân Nại, Lỏng Đảo Xuân Nại rất thích búp bê, mỗi khi tới cô ấy mang rất nhiều..."
"Vậy những búp bê kia của cô ấy đâu?"
"... Không biết... tôi không biết." Giọng A Tú run lên: "Bộ trưởng không cho phép cô ấy mang búp bê ra chơi, cô ấy hẳn là... hẳn là để trong phòng đi. Đúng... búp bê của cô ấy đi đâu rồi, vì sao lúc trước dọn dẹp phòng ở lại không phát hiện ra."
Bộ trưởng không quản trong phòng của danh viện làm gì, nhưng chỉ cần trong khu vực công cộng của công quán, thì phải theo ý của bà ta mà làm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận