Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 601: Ngân Sơn công quán (19) (length: 8121)

"Đi."
Tô đại thiện nhân gật đầu đồng ý, nhưng không có chút nào ý định tiếp tục bước lên phía trước.
Đầu bếp vừa muốn nói tiếp để đả kích nàng, thì thấy phía sau lưng nàng đột nhiên rủ xuống một lọn tóc.
Lọn tóc kia nhanh chóng tách thành bốn sợi, bốn lọn tóc đồng thời dài ra, rồi cùng lúc hướng vào bên trong cánh cửa sắt bò tới.
Đầu bếp: "..."
Hai người phụ bếp Giáp, Ất con ngươi run lên bần bật, sau đó lập tức quay người bỏ chạy.
Đầu bếp dường như bị chấn động, mà không kịp phản ứng.
Cho đến khi tóc bò vào trong cửa sắt, đầu bếp mới giật mình, chân vội lùi lại.
Nhưng lúc này đã muộn.
Những sợi tóc đó đã chạm đến chân hắn, quấn lấy bắp chân, rồi đột ngột kéo mạnh hắn về phía cánh cửa sắt.
Đầu bếp ngã nhào xuống đất.
"Vút!"
Đầu bếp bị một lực mạnh kéo xề về gần cánh cửa sắt.
Trong giây lát kinh hãi, đầu bếp chộp lấy chiếc rìu chữa cháy lúc trước dùng để phá khóa, vung lên chém xuống đám tóc.
Nhưng mà chiếc rìu chữa cháy bình thường đối với quái vật mà nói, không gây ra bất cứ sát thương nào đáng kể.
Các lọn tóc còn lại nhanh chóng túm lấy tứ chi của đầu bếp, trói hắn hình chữ đại trên cửa sắt.
Một lọn tóc siết chặt cổ hắn, rồi từ từ tăng lực.
Ở ngoài cánh cửa sắt, cô gái tiến đến trước mặt hắn, mặt mày tươi cười, "Ngươi không cho rằng ta chỉ có thể bắt ngươi khi mở cửa chứ?"
Đầu bếp bị bóp nghẹt đến mắt trợn trắng, không nói nên lời.
Sau lưng hắn, hai phụ bếp Giáp, Ất cũng bị lôi đến, chen chúc cùng đầu bếp trên cánh cửa sắt chật hẹp.
Hai người phụ bếp vẫn còn nói được, họ mặt mũi tràn đầy kinh hãi: "Ngươi... Ngươi là loại quái vật gì?"
Ngân Tô hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thâm sâu khó lường: "Các ngươi không nghĩ xem, các ngươi làm gì mà dẫn ta tới đây?"
"..."
Có lẽ câu nói này khiến họ liên tưởng đến điều gì, bao gồm cả đầu bếp, sắc mặt đều thay đổi đôi chút.
Phụ bếp Ất rõ ràng là người nhát gan nhất, hắn run rẩy lên tiếng: "Không... Không liên quan đến chúng ta, là... là quản lý... đều là quản lý bảo chúng ta làm. Ngươi có chuyện gì tìm quản lý, đừng tìm chúng ta, ta không biết gì hết."
"Đương nhiên ta sẽ đi tìm quản lý, các ngươi không cần lo lắng cho hắn." Ngân Tô trấn an họ, mình nhất định sẽ để mọi người cùng hưởng, không bỏ qua bất kỳ một đồng nghiệp đáng yêu nào, "Trước khi đó, nếu các ngươi muốn sống, thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta."
Đầu bếp sắp ngạt thở, nhưng Ngân Tô hoàn toàn phớt lờ hắn.
Hai phụ bếp thấy đầu bếp như vậy, vội tranh nhau lên tiếng, sợ người tiếp theo gặp chuyện chính là bọn họ.
...
...
Lỏng Đảo Xuân Nại, ai nấy đều biết là một cô nương xinh đẹp, nói chuyện ngọt ngào tính tình tốt, như một mặt trời nhỏ vậy.
Khi vừa mới tới công quán danh viện, ít nhiều ai cũng có chút không thích ứng, nhưng Lỏng Đảo Xuân Nại thì không, nàng rất nhanh thích nghi với cuộc sống ở công quán.
Lỏng Đảo Xuân Nại cũng có mối quan hệ không tệ với những nhân viên công tác khác, thậm chí cả quản lý cũng thích nàng.
Có lẽ bởi vì nàng có quan hệ tốt với nhân viên công tác, các danh viện khác ngược lại không thích nàng cho lắm, hay sai bảo nàng làm việc.
Lỏng Đảo Xuân Nại tính tình tốt, cũng không so đo với họ, mỗi lần bị sai bảo, nàng cũng chỉ cười một cái, rồi âm thầm đi làm xong mọi việc.
Dần dà, tình huống như vậy ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Cho đến...
Khi vị danh viện tên Tiểu Trạch Tảo Tuệ đến.
Tiểu Trạch Tảo Tuệ là một đứa trẻ không quá giỏi giao tiếp, sau khi đến công quán, chỉ thân thiết với mỗi Lỏng Đảo Xuân Nại.
Không lâu sau, Tiểu Trạch Tảo Tuệ liền trở thành người bị sai bảo tiếp theo.
Tiểu Trạch Tảo Tuệ mặc dù ngây thơ rụt rè, nhưng không hề nhẫn nhịn như Lỏng Đảo Xuân Nại.
Nàng là người thích phản kháng.
Nhưng những phản kháng của nàng, cuối cùng chỉ càng khiến những người khác quá đáng hơn.
Bởi vậy thời gian của Tiểu Trạch Tảo Tuệ còn không dễ chịu bằng của Lỏng Đảo Xuân Nại trước đó, trong khoảng thời gian đó Lỏng Đảo Xuân Nại lại luôn ở bên nàng như hình với bóng.
"Bọn họ có lẽ cảm thấy Tiểu Trạch Tảo Tuệ thú vị hơn, sự chú ý đối với Lỏng Đảo Xuân Nại lại không nhiều như vậy nữa..."
"Mấy cô bé đó cũng không biết kiếm đâu ra nhiều trò hành hạ người vậy, chỉ cần trên người không có thương tích, sau lưng có làm gì thì quản lý cũng sẽ làm ngơ."
"Tiểu Trạch Tảo Tuệ nom thì nhỏ nhắn xinh xắn, cứ như ai cũng có thể bắt nạt cho khóc được vậy. Nhưng mà nàng lại đặc biệt cứng cỏi, khi đối mặt với những người khác gây khó dễ, hễ còn sức là sẽ phản kháng."
"Ta đã từng thấy mấy lần rồi, nhưng bọn ta chỉ là nhân viên nhà bếp, không quản được chuyện mấy tiểu thư danh viện, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như không thấy."
"Chắc là được khoảng ba tháng gì đó... Vào một ngày, Tiểu Trạch Tảo Tuệ nhảy từ trên lầu xuống, chết tại chỗ."
Sự phản kháng của Tiểu Trạch Tảo Tuệ không cứu được nàng, mà là đẩy nàng đến vực sâu hơn.
Ngân Tô: "Tiểu Trạch Tảo Tuệ thật sự là tự tử?"
Phụ bếp Giáp vội vàng ra vẻ khẳng định mình không nhớ nhầm: "Sao lại không phải? Chắc chắn là tự tử! Lúc đó mọi người đang ở phòng ăn ăn trưa, chỉ có mình nàng không tới, còn ai có thể đẩy nàng xuống lầu được?"
"Lỏng Đảo Xuân Nại cũng ở đó?"
"Đúng, hôm đó Lỏng Đảo Xuân Nại cũng ở phòng ăn. Nói đến cũng kỳ lạ, hôm đó Lỏng Đảo Xuân Nại vậy mà không cùng Tiểu Trạch Tảo Tuệ đi cùng nhau. Hai người này bình thường dính nhau như hình với bóng, hôm đó cũng không biết có chuyện gì xảy ra..."
Ngân Tô cắt ngang sự nghi hoặc của phụ bếp Giáp: "Vậy sau đó, Lỏng Đảo Xuân Nại đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó..."
Sau khi Tiểu Trạch Tảo Tuệ chết một khoảng thời gian thì mọi chuyện êm xuôi, nhưng ngay vào một ngày nào đó, Lỏng Đảo Xuân Nại bỗng dưng phát điên.
"Phát điên?"
Phụ bếp Giáp gật đầu, "Đúng, chính là phát điên..."
Một ngày nọ, vào buổi sáng sớm khi bọn họ bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng, họ cứ nghe thấy âm thanh từ trên lầu vọng xuống.
Sáng sớm, mấy danh viện đều còn ngủ, trên lầu không thể có người hoạt động được.
Âm thanh kia không ngừng tiếp diễn, họ thấy kỳ lạ nên chuẩn bị lên lầu xem thử.
Sau đó...
Bọn họ tận mắt thấy Lỏng Đảo Xuân Nại ngồi trong vũng máu, bên cạnh toàn là thi thể, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Mà Lỏng Đảo Xuân Nại như người bị ma nhập, giơ dao lên, hết nhát này đến nhát khác chặt lên thi thể.
Trong mắt phụ bếp Giáp tựa hồ vẫn còn in rõ cảnh tượng khi đó, đáy mắt thoáng lộ chút sợ hãi.
"Nói tiếp đi."
"... Sau đó Lỏng Đảo Xuân Nại liền bị mang đi, quản lý không cho chúng tôi hỏi han về chuyện này, chúng tôi cũng không biết sau này nàng thế nào."
Quản lý cũng không cho phép bọn họ nhắc đến cái tên này nữa.
Hai người liên tiếp chết, còn có tin đồn bất lợi, công quán chịu ảnh hưởng nặng, rất nhiều danh viện bị người nhà đón đi, công quán suýt phải đóng cửa.
Sau đó, quản lý càng không cho phép người trong công quán nhắc đến cái tên này nữa.
"Tiểu thư trong công quán hiện tại, có liên quan gì đến hai người họ không?"
Phụ bếp Giáp vội lắc đầu: "Không có, các ngươi đều là người mới tới, sao mà liên quan đến bọn họ được."
Phụ bếp nói rằng các danh viện trong công quán sau sự kiện đó, cứ lác đác bị đón đi.
Thấy không còn mấy người, mà vẫn phải duy trì chi phí lớn, quản lý dứt khoát cho mọi người nghỉ phép, đợi chuyện đó hoàn toàn qua đi mới một lần nữa mở cửa công quán.
"Các nàng... các nàng chính là lứa danh viện đầu tiên sau khi khai trương lại."
"Vì sao chỉ có ta một giáo viên?"
"Trước đó có thông báo tuyển dụng mấy giáo viên, nhưng mỗi người đến được vài ngày rồi lại vì đủ loại lý do mà rời đi, dần dà cũng không ai nhận lời nữa... Ngươi đã là giáo viên dạy nhảy thứ ba đến đây rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận